Giỏ hàng

[CHUYỆN CỦA SÁCH] CHIẾN TRANH CÓ MÀU GÌ?

BÀI DỰ THI 28:

Họ tên: Trần Thơm

Chuyện của sách “Nỗi buồn chiến tranh” - Bảo Ninh

------

Xin chào các bạn - thế hệ trẻ mang trong mình trọng trách gánh vác và thay đổi tương lai.

Tôi chỉ là một trong vô vàn cuốn sách của khu vườn văn chương muôn sắc muôn hương. Khác với nhiều tác phẩm dễ dàng tiếp cận với bạn đọc, tôi có vẻ “khó gần”, bởi lẽ những trang viết của tôi chắc hẳn khô khan với các bạn trẻ ngày nay nhiều lắm. Nhưng tôi vẫn muốn ngồi đây viết lên những dòng tâm sự của một cuốn sách thời chiến mang tên “Nỗi buồn chiến tranh”.

Được chắp bút bởi người cha Bảo Ninh, tôi đến với bạn đọc lần đầu tiên vào những năm 90. Khi ấy, những năm tháng ám ảnh vì đạn bom đã lùi xa nhường chỗ cho cuộc chuyển mình mạnh mẽ của nền kinh tế, văn hóa. Tôi mang trong mình những hồi ức tưởng như đã bị lãng quên nhưng luôn tồn tại dai dẳng, âm ỉ và u uất: đó là những cảnh chết chóc, bom đạn, tang thương, những phận người như hồn ma lẩn khuất trong những trang văn chực trào nước mắt. Có nhiều người đặt ra câu hỏi tại sao một cuốn sách viết về chiến tranh lại ám ảnh, đau đớn và điên dại đến thế. Có lẽ bởi vốn dĩ chẳng cuộc chiến nào qua đi mà không để lại nỗi đau.

Sau này, khi nhắc đến những năm tháng kháng chiến hào hùng, có lẽ người ta chỉ nhớ đến những tháng ngày đất nước tưng bừng cờ hoa, rợp trời biểu ngữ, ánh mắt ai cũng ánh lên niềm hạnh phúc khôn nguôi. Nhưng xin bạn đọc hãy nhớ cùng với tôi, rằng không phải mùa ra trận nào cũng đẹp như trong bài ca năm nào. Chẳng có cuộc chiến nào không có đau thương mất mát, “nhưng chúng tôi còn có chung một nỗi buồn, nỗi buồn chiến tranh mênh mang, nỗi buồn cao cả, cao hơn hạnh phúc và vượt trên đau khổ. Chính nhờ nỗi buồn mà chúng tôi đã thoát khỏi chiến tranh, thoát khỏi bị chôn vùi trong cảnh chém giết triền miên, trong cảnh khốn khổ của những tay súng, những đầu lê, những ám ảnh bạo lực và bạo hành, để bước trở lại con đường riêng của mỗi cuộc đời có lẽ chẳng sung sướng gì và cũng đầy tội lỗi, nhưng vẫn là cuộc đời đẹp đẽ nhất mà chúng tôi có thể hy vọng, bởi vì đấy là đời sống hòa bình.”

Tôi chỉ là một cuốn sách viết về nỗi buồn, còn cuốn sách viết về niềm vui và tương lai tươi sáng, xin chờ đợi các bạn chắp bút; để những cung đàn lấp lánh ánh sáng mãi bay cao, để đất nước rời xa tiếng đạn bom và mãi mãi ngân vang khúc ca hòa bình, tự do, hạnh phúc.

-----------

Xem chi tiết và tham gia cuộc thi viết online Chuyện của sách tại: https://bit.ly/ChuyencuaSach_Bila

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top