Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Đừng Để Phải Hối Hận Vì Đã Vô Tình Với Mẹ

BÀI DỰ THI 91:

Họ tên: Đỗ Ngọc Ánh

Chuyện của sách "Đừng để mẹ khóc" - Kim Joo Young

------ 

Cô chủ của tôi vừa đi ra ngoài, để tôi tâm sự với các bạn một chút nhé!

Tôi vừa có một ngày thật mệt mỏi vì phải chơi trò du hành cùng bọn trẻ trong nhà của cô chủ. Trong trò chơi của chúng, tôi là một vũ khí để chúng tiêu diệt kẻ xấu. Nghe thì có vẻ hay đấy, nhưng thật sự thì tôi đã bị chúng dùng để ném qua ném lại khiến bìa của tôi sắp bị rách, còn hai trang đầu của tôi đã trở thành chiếc máy bay con của chúng. Cô chủ đã mắng chúng về việc này, chúng cũng rất ngoan ngoãn, chỉ là những đứa trẻ ấy đang trong cái tuổi nghịch ngợm. Nhìn ánh mắt buồn của cô chủ, tôi cũng không trách gì chúng. Cô chủ của tôi rất thích đọc sách, cô quý sách lắm và cũng quý tôi nữa. Nhưng kể từ khi sinh con, cô dần dần quên đi những sở thích của bản thân. Mỗi sáng thức dậy, thứ cô nghĩ đến đầu tiên chính là gia đình, là chồng, là con. Thứ mà cô đang phải gánh vác thật lớn lao, bởi vì bọn trẻ gọi cô là "Mẹ". Cô cũng có tuổi trẻ mà, cô cũng có ước mơ chứ nhưng kể từ khi có con, vùng mơ ước khép lại chỉ bằng hai đứa trẻ. Tôi hiểu cô và hiểu cả những bà mẹ khác nữa bởi vì tên của tôi là "Đừng để mẹ khóc".

Là một quyển sách nhỏ chỉ có một người cha là Kim Joo Young, tôi chẳng có mẹ như các bạn đâu. Và có ai biết rằng, hôm nay các bạn còn được gọi "Mẹ" thì đó đã là may mắn nhất trên cuộc đời này rồi.

Tôi nhớ như in cái lần đầu khi cô chủ đọc tôi. Cô đã khóc thật nhiều. Cô nhớ về mẹ mình, nhớ về những lần mình đã đã không nghe lời mẹ, để rồi bây giờ khi mẹ đã già, cô lại quá vô tâm. Cô nhẹ nhàng gấp tôi lại và gọi điện về hỏi thăm mẹ. "Alo, mẹ đang làm gì đó ạ?", "Mẹ đã ăn gì chưa ?","Trời đang trở lạnh, mẹ nhớ giữ ấm nhé!", "Ở đây ổn lắm mẹ à, lễ con sẽ về với mẹ." . Nhưng kể từ lần đó, cô chưa bao giờ có cơ hội về thăm mẹ, không phải vì công việc thì cũng là do phải họp phụ huynh cho mấy đứa nhỏ. Một thời gian sau đó, cuối cùng cô đã có cơ hội về với mẹ... về dự tang lễ của mẹ. Chuyện đó vẫn còn day dứt cô ấy tận bây giờ. Thế nên, đừng để phải hối hận vì đã vô tình với mẹ, bởi sẽ đến một ngày mẹ sẽ không còn ở bên bạn nữa.

Cuốn sách bé nhỏ như tôi chứa đựng một câu chuyện cảm động về người mẹ nghèo, lấy đi nước mắt của hàng triệu người dân xứ Hàn. Ai đọc rồi cũng trằn trọc, thổn thức. Những hiểu lầm trong quá khứ cứ dai dẳng khôn nguôi khi Bae Kyung-won bỏ lại người mẹ thân thương của mình để đi xa suốt bao nhiêu năm liền. Đến khi chợt hay tin mẹ mình đã mất, Bae Kyung-won đã lên đường về quê tiễn mẹ chặng đường cuối cùng của cuộc đời. Trở về quê hương, Bae Kyung-won mới chợt nhận ra, những kí ức tuổi thơ chợt ùa về không ngừng, hoá ra khoảng thời gian tươi đẹp bên cạnh mẹ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, chính mẹ là người đã nguyện hi sinh cả tuổi thanh xuân chỉ để đổi lại một cuộc sống bình yên cho con mình. Người mẹ yêu thương nhất chính là Bae Kyung-won, vậy mà chính Bae Kyung-won đã nhẫn tâm bỏ lại người mẹ trong những năm tháng mẹ cần cậu nhất. Tôi nhẹ nhàng, đầy tình cảm nhưng đã có thể chạm đến những góc sâu nhất trong trái tim của nhiều bạn đọc.

Và giờ thì hãy chia sẻ về câu chuyện của các bạn một chút đi nhé! Tháng này các bạn mua được quà gì để tặng cho mẹ? Bạn đã hỏi thăm sức khỏe của mẹ được lần nào hay chưa? Mẹ các bạn nở nụ cười bao nhiêu lần rồi? Tôi biết bây giờ cuộc sống của các bạn bận rộn lắm, các bạn còn trẻ, tương lai còn rộng mở và bây giờ các bạn thường tập trung vào chúng. Nhưng có ai nhận ra, đó chỉ là lí do để các bạn ích kỉ với mẹ của mình hay chưa? Tôi đã thấy nhiều bạn trẻ bận rộn, khi có ngày nghỉ nào đó, họ sẽ chọn đi du lịch với bạn bè hơn là về thăm mẹ. Mẹ bạn có thể già rồi, ở với mẹ rất chán, sự lạc hậu của mẹ còn khiến bạn bực mình nhưng đó là Mẹ của bạn, người đã mang nặng đẻ đau sinh ra các bạn, người đã nuôi lớn các bạn, đã nhịn ăn nhịn uống để cho bạn cuộc sống tốt đẹp hơn. Khi bạn thấy mẹ nấu ăn không còn ngon như trước, khi bạn thấy mẹ mình quên khóa gas, khi bạn thấy mẹ mình như một đứa trẻ thì đó không phải là lí do để bạn khó chịu với bà ấy mà là lí do để bạn càng yêu thương mẹ mình hơn vì mẹ đã đã thật sự già rồi đó. Vì thế, hãy bỏ ra ít thời gian suy nghĩ lại lời nói của quyển sách bé nhỏ này.

Suỵt...hình như cô ấy về rồi, tôi phải trở về vị trí thường ngày của tôi trên tủ sách thôi. Tạm biệt các bạn. 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top