Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Đường Còn Dài, Đừng Ngại Quẳng Lại Tất Cả Và Lên Đường

BÀI DỰ THI 100:

Họ tên: Lương Nguyễn Thuý An

Chuyện của sách “Đường còn dài, còn dài” - Nguyễn Thiên Ngân

----------

Xin chào,

Mình là Đường Còn Dài, Còn Dài, được sinh ra cách đây mười một năm rồi. Đó là một khoảng thời gian dài và dễ dàng để một quyển truyện ngắn như mình bị chôn vùi giữa rừng sách đẹp đẽ, mới mẻ trong thời đại ngày nay, chưa kể đến việc ít có bạn trẻ muốn bỏ tiền ra mua một quyển sách giấy về đọc khi mà sách báo online đang chiếm ưu thế. Đó là nguyên nhân khiến mình rất vui khi được tham gia vào talkshow “Chuyện của sách” hôm nay.

Mình được mẹ Nguyễn Thiên Ngân cho ra đời khi mẹ còn là một cô sinh viên năm ba khoa Văn. Đó là những năm tháng tuổi trẻ của mẹ, vậy nên trong bản thân mình cũng in dậm dấu ấn của tuổi thanh xuân. Thanh xuân, độ tuổi luôn làm ta thổn thức mỗi khi nhắc về, độ tuổi đầy những chất chứa, với những thứ điên điên khùng khùng, dở dở ương ương, luôn khiến người ta hoài niệm.

Theo chia sẻ của mẹ cách đây bốn năm, khi mà mình được thay một chiếc áo mới, có vẻ đặc sắc hơn chiếc áo xanh thẳm màu trời với “nàng Francesca” vàng tươi ban đầu được xuất bản, mẹ nói rằng bản thân mình chính là một hành động thực tế trong lúc mẹ muốn bỏ học. Thay vì bỏ học thật, mẹ tạo ra mình, câu chuyện về hành trình xuyên Việt chín tháng của một cậu sinh viên. Chắc đó cũng là lý do mà mẹ chọn cho nhân vật chính cái tên N., một cậu sinh viên năm ba khoa Văn bỏ học giữa chừng. Cậu lên đường cùng anh bạn “già” tên Sói trên “cô nàng Francesca” màu vàng, chiếc xe tải nhỏ mà Sói nhất quyết không cho ai được phép đổi tên. Họ băng qua các tỉnh từ phía Nam ngược lên miền Bắc, kết nạp vào đội ngũ một anh “Tây Balo” tại Sa Huỳnh, tạo thành đội hình ba chàng ngự lâm thú vị.

Trong khoảng thời gian chín tháng, N. cùng những người bạn của mình đã đi qua gần như cả chiều dài đất nước. Đến Hà Nội thì họ tách ra, mỗi người mỗi ngả, N. quay về Đà Lạt, kiếm sống bằng nghề phụ bán cà phê. Câu chuyện không có những pha giật gân như trong truyện trinh thám ly kỳ, hay những chuyện tình yêu sướt mướt trên đường đi. Ở đó, bạn sẽ thấy được hình ảnh tuổi hai mươi đầy xốc nổi, ở cái việc bỏ học giữa chừng, xách balo lên và, vì đường còn dài nên ta cứ đi. Mẹ Ngân đã khắc họa thành công chân dung của những người trẻ trong cuộc sống hiện đại, những người có cá tính, dám sống với bản thân mình, dám làm những gì mình thích. Không có chút điên cuồng sao gọi là tuổi trẻ. Mình chắc hẳn có vô số bạn trẻ bắt gặp bản thân trong N.. Một hành trình xuyên Bắc Nam, có cơ hội được gặp gỡ, trải nghiệm, có dịp được khám phá và nhìn lại bản thân mình. Nếu không bước đi, N. sẽ không có cơ hội ngắm nhìn vẻ đẹp yên tĩnh của trấn Buôn Mê, cái nắng gió của vùng Phú Yên, nét “ngủ lười” của Hội An cổ kính. Cậu sẽ không được trải nghiệm món cá chưa từng được ăn, không có cơ hội từ một anh chàng “công tử thấy mẹ” trở thành một cậu phục vụ tay chân đúng nghĩa. Cuối cùng, cậu sẽ không gặp lại Chiêu Anh, mối tình đầu với những day dứt đan xen hiện lên trong giấc mơ đêm về, để nhận ra rằng đã đến lúc cậu nên đặt xuống và bước tiếp trên con đường của mình.

Mình tin rằng trong những con người ngoài kia, có vô số người mang trong mình nỗi chất chứa như vậy, e ngại giữa làn ranh dám và không dám. Đâu đó vẫn có những người thấy chán ngán với chuỗi ngày ngồi văn phòng, lặp lại một công việc đã ngấy đến tận cổ, nhưng vẫn chưa tích đủ dũng khí để bỏ lại và bước đi. Vậy nên, mình đến đây, chỉ để truyền tải một thông điệp: Đường còn dài, còn dài, ngại gì mà không quẳng lại tất cả và... lên đường!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top