Giỏ hàng

[CUỘC THI VIẾT ONLINE] ĐIỀU KỲ DIỆU Ở TIỆM TẠM HÓA NAMIYA

[BÀI DỰ THI 014]
Họ tên: Nguyễn Việt Hương
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Điều kỳ diệu ở tiệm tạp hóa Namiya - Higashino Keigo
------------------

Chào, đằng ấy!

Đang lo lắng phải không? Đang buồn, và thất vọng? Không, mình không đến từ tổng đài tư vấn tâm sinh lý. Mình là… thôi không quan trọng.

Mình muốn kể đằng ấy nghe một câu chuyện nhỏ rút ra từ một tiểu thuyết, một câu chuyện rất có ý nghĩa đối với cuộc đời cả hai chúng ta. Để thấy rằng những điều rất nhỏ lại thường mang đến rung động sâu xa, nhỉ?

Cuốn sách tên là: Điều kỳ diệu của tiệm tạp hoá Namiya.

Và câu chuyện khiến mình rơi lệ, chuyện của anh nhạc sỹ hàng cá Katsuro.

Mở đầu, câu chuyện của anh khá giống chuyện của hai ta, mà cũng giông giống chuyện của người trẻ hiện nay: đam mê âm nhạc, bỏ đại học theo đuổi con đường này nhưng mãi mà chưa thành công. Dằn vặt của anh là tiếp tục theo đuổi sự nghiệp không thấy tương lai hay về tiếp quản cửa hàng cá gia truyền vì cha già bệnh nặng. Đằng ấy cũng giàu đam mê, và cũng bỏ ngoài tai nhiều điều cha mẹ nói để đi theo tiếng gọi ấy nhỉ, và cũng thấy… hư hư vô vô.

Câu chuyện của Katsuro lồng ghép đam mê tuổi trẻ và tình cảm gia đình thật đáng quý, ấy là sự ủng hộ thầm lặng người cha già dành cho anh, và sau là quyết định đẹp của anh khi trở về trông nom cửa hàng cá và mang lời ca tiếng nhạc phục vụ lũ trẻ trong viện mồ côi Marumitsu. Không nhất thiết cứ phải kiếm tiền bằng đam mê của mình, chúng ta đều đồng ý với điều này phải không đằng ấy?

Vậy tại sao bạn còn buồn, còn lo lắng và thất vọng? Bạn sợ rằng trong kiếp sống ngắn ngủi này, chưa kịp làm một điều gì, khiến cha mẹ vui lòng, để cho-thấy sự tồn tại của bản-thân mình. Hay bạn nghĩ điều mình làm được quá nhỏ nhoi, không đáng kể, chẳng giúp gì nhiều cho ai. Bạn buồn vì bạn đã hy vọng rất nhiều ở chính mình, như Katsuro cũng nghĩ là anh ấy có tài năng và có khả năng đi con đường âm nhạc chuyên nghiệp. Chúng ta đều thấy chính mình ở Katsuro. Lựa chọn của Katsuro là hợp lý trong hoàn cảnh của anh ấy, còn chúng ta? Tôi cũng đã chọn rồi đấy bạn, tôi sẽ nói bạn nghe sau khi kể tiếp câu chuyện nha.

Vâng, điều thực sự gây rung động tâm can tôi ở câu chuyện của Katsuro là sự ra đi của anh khi cứu em bé khỏi vụ cháy ở trại trẻ mồ côi. Và sự “Tái sinh” của anh bằng âm nhạc. Người đã mất, nhưng trái tim ấm áp đập nhịp thương yêu đồng loại còn mãi. Cô bé Seri chị gái của cậu bé được cứu sống trở thành ca sỹ được yêu mến khi trình bày ca khúc anh sáng tác “Tái sinh”.

Trên con đường cá nhân theo đuổi sự nghiệp âm nhạc, anh được coi như đã thất bại, nhưng vẻ đẹp nhân cách anh đến với những em bé mồ côi, âm nhạc anh tặng cho các em, theo tôi ấy mới là sứ mệnh âm nhạc của anh, mang đến niềm vui và gieo hy vọng cho con người. Cứ theo đuổi âm nhạc, cứ tin đến cuối cùng - Là thông điệp tiệm tạp hoá Namiya gửi đến Katsuro, là điều cuối cùng anh nghĩ tới khi ra đi. Dù anh không được thấy lúc âm nhạc của mình lấp lánh hào quang, chính anh không được hưởng ánh hào quang ấy, nhưng âm nhạc của anh đã nở hoa, một bông sen nở tinh khôi mang hương sắc cho đời, và hơn cả là cho sự sống của chị em Seri.

Đâu nhất thiết mình phải là người được hưởng mọi hạnh phúc trên đời, phải không đằng ấy? Mình nên là người cho đi, cho không cần toan tính, mình đâu biết một bông sen hé nở và ai đó đang được hưởng hương thơm. Tôi đã thôi buồn thôi lo lắng, và thôi cả thất vọng về bản thân. Cứ làm những điều nho nhỏ có ý nghĩa, chuyện khẳng định sự tồn-tại để nó tự lo, đằng ấy đồng ý không?

Tuổi trẻ của chúng ta khó khăn vì ta vô thức đặt nặng các tiêu chuẩn xã hội mong muốn lên một người: danh vọng, tiền tài, địa vị, và tầng sâu tinh tế hơn: khả năng, sự khẳng định bản thân. Trong khi đó, nếu ta sống thật đơn giản với cái tâm thiện lành cứ cho đi không mong đền đáp thì con đường thật thênh thang và nhẹ nhàng làm sao.

Hiểu rằng thực tế có nhiều khắc nghiệt và thử thách nhưng bên cạnh đó, cuộc đời cũng tươi đẹp biết bao. Chúng ta có dám tin đến cuối cùng như Katsuro, sống chân thật với tình thương yêu lòng trắc ẩn, sống can đảm? Khi ấy, ta trưởng thành. Ta không còn chạy đua với hư vô. Hay nuối tiếc những vu vơ. Ta trân trọng và đóng góp cho hiện tại, cho những người, cộng đồng xung quanh ta đây.

Ước mong trở thành một cái gì, một ai đó lớn lao cao cả chi bằng sống tận tình cho giây phút hiện tại, là một “nốt trầm xao xuyến” thật đẹp trong bản hoà ca muôn điệu như anh chàng nhạc sỹ hàng cá Katsuro, một vẻ đẹp luôn được “tái sinh”, bất tử bởi nó là ngọn lửa âm ỉ, thầm lặng lan truyền từ người này sang người khác, như dòng sông dòng suối mát lành chảy mãi chảy mãi qua bao đời, sống dịu dàng toả hương.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top