Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Vươn Lên Hoặc Bị Đánh Bại

[BÀI DỰ THI 029]
Họ tên: Min
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Vươn lên hoặc bị đánh bại - Lý Thượng Long


Chào Min,

Chắc cậu rất bất ngờ khi nhận được lá thư này của tớ.

Và có lẽ còn bất ngờ hơn khi biết người gửi lá thư này chính là “cậu – 3 – năm – sau”.

Tớ đã là sinh viên đại học rồi đấy. Mới đây thôi tớ vừa lên trường làm thủ tục nhập học và sẽ bắt đầu đi học vào tuần tới.
Tớ đã đỗ vào trường Luật. Chắc cậu ngạc nhiên lắm bởi “chúng mình” từng là một đứa luôn bị nhận xét là lười biếng, sẽ chẳng thi nổi vào một trường đại học tốt nào, tương lai mù mịt.

Hôm nay là ngày cậu bắt đầu vào lớp 10, bắt đầu đi học tại một ngôi trường bình thường với những hoang mang và thậm chí là tuyệt vọng.

Cậu không thi đỗ vào trường chuyên như kỳ vọng của bố mẹ, cậu đã rất thất vọng. Lúc đó cậu đã nghĩ bản thân là một đứa vô dụng, một đứa chẳng có tài cán gì. Rõ ràng cậu đã ôn thi rất chăm chỉ, đã làm hết các đề văn, thức đến 2 – 3 giờ sáng để giải các đề toán. Hầu như trong khoảng thời gian đó cậu chỉ biết học, chỉ biết nhìn về phía trước, hướng về mục tiêu là thi đỗ trường chuyên.

Nhưng kết quả thì sao chứ, trượt. Bài thi môn Toán hôm đó cậu đã có chút sai sót, một lỗi sai ngớ ngẩn.

Không đỗ vào trường chuyên, cha mẹ thất vọng, bản thân cũng mất niềm tin khiến cậu cảm thấy mình sẽ không đỗ nổi đại học mất.

Tớ cũng đã nghĩ như vậy và sống những năm tháng cấp 3 lặng lẽ.

Nhưng khi học lớp 12 tớ có đọc được một cuốn sách với tựa đề “Vươn lên hoặc bị đánh bại” của Lý Thượng Long. Tớ vẫn nhớ từng câu từng chữ ngay trong trang đầu tiên của cuốn sách ấy: “Vươn lên hoặc bị đánh bại. Thật ra trong những năm tháng còn trẻ, nếu chúng ta không lựa chọn trở nên nổi bật, thì sẽ phải hối tiếc về sau.”

Tớ đọc đi đọc lại những dòng ấy rất lâu và băn khoăn: Liệu tớ đã nỗ lực hết mình chưa? Nếu tớ cứ mãi nuối tiếc về việc mình không thi đỗ trường chuyên thì mọi chuyện có tốt hơn không? Chẳng phải rất nhiều người cũng học những ngôi trường cấp Ba bình thường nhưng vẫn đỗ vào những trường đại học danh tiếng đấy thôi?

Tớ ước gì khi tớ là cậu – Min 15 tuổi có thể đọc được cuốn sách này để Min 15 tuổi có thể mạnh mẽ, có thể dũng cảm đối mặt với mọi chuyện.

Cậu biết không tớ đã đọc cuốn sách hơn 300 trang chỉ trong một buổi tối – hơi kỳ lạ đúng không, vì từ trước tới giờ chúng mình đều khá ít đọc những cuốn sách kỹ năng như thế này.

Đọc cuốn sách khiến tớ hiểu ra rằng khi chúng ta 15 tuổi, 18 tuổi chắc hẳn nhiều người sẽ cảm thấy dường như sự nỗ lực của mình đều không được đền đáp. Mình đã học hành chăm chỉ như vậy nhưng kết quả học tập cũng không mấy khả quan. Mình đã làm tốt như vậy nhưng không ai công nhận. Mình đã chuẩn bị rất chu đáo song cuối cùng khi đi phỏng vấn câu lạc bộ vẫn trượt.
Liệu có phải thực sự như vậy không?

“Thế giới này không có thứ gì đạt được dễ dàng cả, có thể chịu đựng được nỗi cô đơn, kiên định bước đi thì mới có được thành công. Bạn phải tin rằng, thời gian sẽ không phụ công những người âm thầm nỗ lực.” Tác giả Lý Thượng Long đã viết như thế, và tớ đã thực sự tin như vậy.

Tớ đã nỗ lực, thực sự nỗ lực bởi tớ tin “thời gian sẽ không phụ công những người âm thầm nỗ lực.”
Sau này khi trưởng thành hơn một chút, ngoái đầu nhìn lại những năm tháng ấy, chúng ta mới thầm cảm ơn mình khi đó đã nỗ lực, đã hết mình dù cô độc, dù thất bại, dù phải chịu nhiều ấm ức. Bởi lúc còn trẻ chúng ta chẳng có gì ngoài sự cố chấp, có ngã vẫn sẽ đứng dậy, có đau đớn đến mức nào cũng một lòng tiến về phía trước.

Vì thế mà từ một “tớ” yếu đuối đã trở thành một “tớ” mạnh mẽ, một “tớ” tự ti đã trở thành một “tớ” tự tin hơn.

Cuối cùng tớ cũng có thể trở thành người mà mình mong muốn, một phiên bản mà tớ yêu thích.

Cảm ơn cuốn sách đã truyền cho tớ động lực để cố gắng.

Và cảm ơn cậu nhé, tuổi 15 của tớ - cảm ơn vì cậu đã chọn “vươn lên” thay vì “bị đánh bại”.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top