Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Ba Người Thầy Vĩ Đại

[BÀI DỰ THI SỐ 142]
Họ tên:Nguyễn Thị Huyền
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Ba người thầy vĩ đại ” – Robin Sharma


Gửi cậu – cô gái năm 14 tuổi!

Buổi chiều ngày hôm nay trời nắng đẹp và dịu trong, tự dưng tớ lại có cảm giác muốn được thả lỏng tâm hồn mình vào trong những miền kí ức xa xôi của ngày xưa cũ để gặp lại cậu. Dù cho ngày ấy chúng ta chẳng có điểm gì nổi bật cho lắm, dù cho ngày ấy, chúng ta đã từng vẽ lên cả một bầu trời kỉ niệm không có vui vẻ gì mấy. Nhưng ít nhất , việc đó sẽ giúp tớ vui hơn khi nhận ra được một điều đặc biệt nhất trong cuộc đời : “Tớ đã lớn rồi! ”.

Tớ không bao giờ nghĩ rằng, tuổi tác chính là thước đo cho chúng ta nhận ra sự trưởng thành mỗi ngày của mình. Không! Điều đó chẳng đúng tí nào, vì hồi 14, 15 tuổi tớ vẫn thấy mình ngu ngơ lắm cơ mà. Hồi đó tớ hay khóc, và cho đến bây giờ cũng vậy, khi ngồi viết lá thư này, tớ đã khóc rất nhiều. Tớ nhớ lại về những ngày tăm tôi của cuộc đời mình 2 năm về trước, bỗng chợt tớ lại thấy tim mình yếu mềm hơn bao giờ hết. Đó là vào một ngày hè tháng 7 năm 2017, chỉ sau vài ngày kết thúc kì thi cấp ba, những nỗi lo lắng, hồi hộp bỗng lại ập đến với tớ lần thứ hai. Tớ ngồi lặng mình bên chiếc bàn học, tay run run cầm điện thoại chờ cuộc gọi báo kết quả từ bố, mặc dù có thể tự tra cứu, nhưng tớ vẫn không thể nào nhấc nổi đôi tay của mình. Đồng hồ quả lắc reo tích tắc, một... hai.... rồi ba phút trôi qua, chiếc máy vẫn chưa reo chuông, tớ hồi hộp nắm chặt tay đi đi lại lại trong phòng. Mười hai phút nữa lại trôi qua, chưa có gì mới mẻ , chỉ khi đến phút thứ mười sáu, cái điện thoại mới chịu sáng lên, tớ vội chụp lấy, đầu dây bên kia là bố

Ôi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một cuộc điện thoại định mệnh trong đời tớ, nó giống như một gáo nước lạnh đổ xuống làm tê buốt trái tim ấm áp của tớ. Hoang mang, lo sợ là những từ diễn tả đúng nhất về cảm xúc của tớ lúc đó. Mọi thứ có lẽ đang dần tồi tệ hơn, một thất bại đầu đời ập đến với tớ, tớ thiếu điểm vào cấp ba, vậy là tớ không được vào học ngôi trường mình yêu thích, tất cả những dự định, hứa hẹn và cả mơ mộng nữa, tất cả những điều đó dường như đã tiêu tan. Không!!!! Tớ hét lên một tiếng thật to, đôi mắt rưng rưng, đôi chân tớ dường như không thể đứng vững được nữa, bỗng chợt tớ cảm thấy khó thở và nghẹn ứ ở cổ , những giọt nước mắt đầu tiên bắt đầu tuôn rơi trong niềm thất vọng tột cùng. Hôm đó trời nắng đẹp dịu êm, khung cảnh yên bình trong buổi trưa hè thanh vắng, nhưng trong tâm can tớ lúc bấy giờ, mọi thứ có lẽ chẳng còn được yên bình chút nào nữa. Những ngày sau đó tớ sống khép mình trong nỗi giằng xé về cảm xúc, mọi thứ hỗn loạn cả lên trong một thời gian dài, cho đến khi.....

-Ba tặng con cuốn sách này! Không hẳn vì sinh nhật con, mà là vì ba vẫn luôn muốn con sẽ thay đổi từng ngày

-Ba... con...con tồi tệ lắm phải không ?

Ông quay lại nhìn tớ đáp: “Tùy cách con suy nghĩ thôi!”, nói rồi ba mỉm cười, mở cửa và bước ra khỏi phòng.

Tớ dựa người vào thành giường, thở dài một hơi và nhìn vào cuốn sách “Ba người thầy vĩ đại” – Robin Sharma. Cuốn sách được viết lên từ một câu chuyện hư cấu, nhân vật trong truyện là Jack, một hình tượng được xây dựng lên từ chính những điểm tương đồng với tác giả . Không thỏa mãn với cuộc sống của mình, Jack lên kế hoạch tìm kiếm một cuộc sống hạnh phúc, lành mạnh và tươi đẹp hơn thông qua một loạt cuộc gặp gỡ với ba người thầy đặc biệt... ánh mắt tớ dõi theo từng dòng chữ nơi bìa sách, cảm giác như có một sự yên bình đến lạ kì. Những ngày sau đó, tớ đã gắn bó với cuốn sách như một người bạn trung thành của mình. . Đã hai năm trôi qua, tớ vẫn không sao quên được một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong đời, đó là...

Là buổi chiều năm ấy, ba đến bên và hỏi tớ: “Con đã có thể tự trả lời được câu hỏi là mình có tồi tệ hay không chưa? ”.

Tớ chỉ mỉm cười rồi nói: “Con nghĩ rồi ba ạ! Chẳng ai trên đời này là hoàn hảo cả, bởi vậy con không cần tìm nữa đâu. Vả lại, con sẽ sống tốt hơn mỗi ngày

-Sống tốt hơn? Là như thế nào? ( ba hỏi tôi)

-Thì con vẫn sẽ tiếp tục học ngoại ngữ để thực hiện ước mơ du học của mình. Con dự định là trong năm nay, mình sẽ đi khám phá được nhiều nơi hơn. Còn nữa thì con sẽ lên kế hoạch sau, tạm thời con vẫn muốn được làm những việc bản thân yêu thích trước đã.

Nói rồi ba chỉ nhìn thoáng qua tớ và lại tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ , ánh mắt ông nhìn xa thẳm về phía trước, một ánh mắt long lanh đến lạ kì, tôi thậm chí còn thấy nó đang cười, đang hạnh phúc trong từng khoảnh khắc. Hình như tớ nhận ra được một điều đặc biệt gì đó . Lần đầu tiên, tớ thấy mình có thể nói chuyện với ba lâu như vậy, lần đầu tiên, tớ có thể hiểu ông ấy hơn, lần đầu tiên tớ không còn thấy mình sống trong sự vô tâm nữa, và cũng là lần đầu tiên, tớ cảm nhận mình trưởng thành hơn bao giờ hết.

Cái giá của sự trưởng thành khác biệt thật đấy! Dù mình có chịu đựng được những khó khăn hay không đi nữa thì rồi một ngày nào đó, cái quy luật bất biến của tự nhiên cũng sẽ xảy ra trong cuộc đời: “Chúng ta đều phải lớn”

Chúng ta không thể gặp lại nhau trong thực tại, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày, những vì sao trong cơn mơ sẽ đưa chúng ta đến gần nhau hơn

Tạm biệt!
Hà Nội, ngày 22-9-2019

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top