Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Bảy Ngày Trong Thế Giới Nghệ Thuật

[BÀI DỰ THI SỐ 172 ]
Họ tên: SHR
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Bảy ngày trong thế giới nghệ thuật - Sarah Thornton


Em thân mến,
Chào mừng em đến với thế giới mộng mơ của tôi.

Chắc em sẽ thấy hơi kì quặc khi nhận được một bức thư trong lúc này, khi mà em đã đứng trước chiếc cổng lớn dẫn đến những giấc mộng tươi đẹp cả hai ta đều mơ đến. Nhưng tôi cho rằng đây là thời điểm tốt nhất để gửi cho em vài dòng. Dù sao thì, em cũng mong muốn được biết mình của tương lai như thế nào mà đúng không?

Cũng mong em thông cảm khi tôi không thể gửi cho em một bức thư tử tế - thứ em có thể mở ra đọc đi đọc lại mỗi khi cần. 2019 chưa có công nghệ chuyển phát nhanh xuyên thời gian em ạ. Mong chiếc dreamcatcher treo trước cửa ban công sẽ giúp đưa em đến với những lời chân thành nhất của tôi.

Một lần nữa, chào mừng em tới đây.

Được rồi, trước tiên tôi muốn hỏi: em thấy gì đằng sau cánh cổng kia?

Những viễn cảnh tuyệt đẹp, đúng chứ? Em được làm công việc em yêu, hẹn hò với người em thích và một cái kết có hậu như trong các câu chuyện cổ tích ngày bé em từng đọc. Một thế giới đầy màu hồng và hạnh phúc. Nghĩ đến chúng thôi cũng khiến em vui vẻ và phấn khích cả ngày, đến mức em sẵn sàng dành 24 giờ để mơ mộng và viết ra tỉ mỉ từng thứ em mường tượng ra về tương lai đó. Tôi biết mà.

Không biết em có hay điều này không, nhưng đường đi đến tương lai không bao giờ là dễ dàng. Chỉ ngồi cả ngày nghĩ ngợi về những thành quả đẹp đẽ nhất chẳng đem lại lợi ích gì. Nhưng vì chúng quá dễ chịu, nên em cứ để mặc mình chìm đắm rồi khoác lác về chúng. Và đó là lý do khiến em – một người đang sống trong thời đại internet – không chịu khó tìm tòi hay làm bất cứ thứ gì để tiến đến ước mơ của mình. Tôi ghét phải nói điều này em ạ, nhưng sự thật thì thường mất lòng, và tôi mới nhận ra sự thật này mới đây. Sau hơn ba năm mệt mỏi và lòng vòng ở một trường đại học mà mới nhận ra thì cũng hơi muộn, tôi nghĩ thế. Nhưng muộn còn hơn không, nên tôi cho rằng em cũng cần phải biết.

Em chỉ là một cái thùng rỗng kêu to thôi.
Em định hờ hững, định say ngủ đến khi nào nữa?

Gần 20 năm rồi em à. Gần 20 năm em không biết đến cảm giác hạnh phúc khi tự đạt được thành tựu dành cho bản thân mình, thành tựu về thứ em thật sự muốn làm. Em nói em muốn làm việc với âm nhạc, với nghệ thuật và muốn kể chuyện, nhưng em đã làm được gì liên quan đến những mảng đó chưa? Thế mà em vẫn thản nhiên và thấy mọi thứ ổn thỏa ư?

Không em ơi, cuộc đời em không ổn chút nào đâu.

Vài tháng trước, tôi đã đọc một cuốn sách của Sarah Thornton, tên là Bảy ngày trong thế giới nghệ thuật. Đây là việc đầu tiên tôi làm khi thành thật với bản thân rằng mình muốn tìm hiểu về nghệ thuật thị giác, và cũng là một trong những việc đúng đắn nhất tôi từng làm trong năm nay. Bởi ngoài mang lại kiến thức bao quát về nghệ thuật, cuốn sách này còn khiến tôi khao khát tìm hiểu, khao khát sáng tạo và khao khát hành động để tiến tới tương lai mong ước hơn bao giờ hết.

Sarah Thornton đưa tôi tới bảy địa điểm sự kiện: buổi bán đấu giá, buổi phê bình nhóm tại trường CalArts, hội chợ nghệ thuật Basel, lễ trao giải thưởng nghệ thuật Turner, tòa soạn tạp chí Diễn đàn nghệ thuật, xưởng làm việc tại Nhật của nghệ sĩ Takashi Murakami và buổi triển lãm Lưỡng niên Venice. Qua lời kể cuốn hút của cô, tôi được tiếp cận với những mảng nổi bật nhất, cũng như các nhóm nhân vật khác nhau, các ý kiến đa dạng của thế giới nghệ thuật. Tưởng như tôi đang ở ngay bên cạnh cô và tận mắt chứng kiến, tận mắt lắng nghe từng câu chuyện, từng sự kiện diễn ra thật nhộn nhịp và sống động.

Gấp lại cuốn sách, tôi có cảm tưởng như mình đã đặt chân đến thế giới hằng ao ước bấy lâu nay. Mà thần kỳ lắm em ạ, tôi chẳng còn thấy quá sợ hãi gì nữa; tôi chỉ muốn tiến thêm thật xa vào thế giới đó mà thôi. Lần đầu tiên, tôi thấy mình thực sự đang sống.

Giờ đây, khi gửi gắm những dòng này đến em, tôi đã bước thêm những bước đi tiếp theo. Những dự án sinh viên, những định hình rõ ràng hơn cho công việc, những dự tính sắp tới, tất cả chỉ xuất hiện khi tôi thực sự bắt tay vào làm. Tôi đang cố gắng bù đắp lại những tháng ngày trước đây em bỏ phí.

Vì thời gian không chờ đợi một ai hết, mà tôi đã 22 tuổi rồi.

Em ơi, em phải thức dậy thôi.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top