Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Chúng Ta Rồi Sẽ Ổn Thôi

[BÀI DỰ THI 134]
Họ tên: Nguyễn Thị Nhung
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Chúng ta rồi sẽ ổn thôi -Gào, Minh Nhật


CHÚNG TA RỒI SẼ ỔN THÔI!

“Cuộc đời là một bộ phim, ngay từ khi được sinh ra, bạn đã nhận lệnh “action”, không được diễn thử, không được diễn lại, cũng không đoán trước được số tập và kết thúc. Thế nên, cứ tự tin, can đảm đi về phía trước, đừng lưu lại hối tiếc cho đời mình nữa”

Hà Nội, 21.9.2019.

Gửi cậu - phiên bản chưa hoàn hảo của tôi.

Chính thời điểm này, cái thời điểm tôi đang viết cho cậu, thời điểm mà tôi cảm nhận được rằng bản thân mình đang có một sự thay đổi lớn. Con người của một năm về trước đã lu mờ, trở thành quá khứ, nhường chỗ cho phiên bản hoàn toàn mới- tôi.hiện.tại. Tôi trách cậu, bởi vì sao? Bởi cậu đã từng tin vào một lời xui dại ngốc nghếch nhất trong cuộc đời, đó là “Hãy là chính mình”. Là chính mình để làm gì trong khi bản thân cậu còn chưa hoàn hảo: vẫn lười biếng, vô trách nhiệm, thất bại và yếu kém?

Bởi vậy mà…Tôi của hiện tại với tôi của một năm về trước là cùng một người nhưng lại là hai phiên bản hoàn toàn khác nhau, khác đến nỗi tôi sợ phải đối mặt với cậu. Thật đấy! Chúng ta đã chia tay nhau, cậu đã trở thành một phần trong quá khứ của tôi, nhưng thật sự tôi vẫn muốn viết gì đó cho cậu lắm, cô gái à.

Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn cậu đã trở thành một phần trong cuộc đời tôi, đã giúp tôi trở thành còn người như hiện tại. Cậu biết không, chính cái thời điểm mà tôi xách vali lên thành phố, rời xa gia đình để bước chân vào một thế giới mới lắm ồn ào, xô bồ, náo nhiệt này, tôi khi ấy luôn thường trực những nỗi buồn và cả nỗi sợ nữa. Sợ cảm giác nhớ nhà, sợ bước đi trên con đường trên thành phố và sợ cả những người mới quen.

Tất cả mọi thứ đều mới lạ, thú vị có, vui buồn có và đáng sợ cũng có. Nhưng thế quái nào, bằng một cách nào đó, cậu đã vượt qua nó ư? Nhìn lại những bức ảnh cậu đã chụp, những khoảnh khắc cậu từng lưu giữ lại, dù chỉ ít thôi; và nhớ lại một chút những gì cậu đã trải qua trong cả năm qua, tôi thấy rằng cậu đã có thêm nhiều trải nghiệm đẹp đấy, suy nghĩ của cậu cũng thay đổi thêm nhiều theo chiều hướng tích cực hơn. Cảm ơn cậu thực sự. Tuy vậy, tôi cũng muốn nói lời xin lỗi với cậu vì có những lúc tôi không quan tâm cậu, dù đơn giản như bỏ bữa sáng, hay thức khuya, lười đọc sách nữa… Mỗi ngày chìm đắm trong sự dằn vặt bản thân vì ngoại hình không đẹp, tài năng không cao, gia thế không bằng người khác? Hay phí hoài thời gian trong những tiếng “ting ting” của mạng xã hội. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua, cậu thứ lỗi mình nhá. Đôi khi cậu làm người khác tức giận, tổn thương vì tính ngang bướng thì hãy cứ chấp nhận mình và rút kinh nghiệm, hay đơn giản là cậu có không thích ai đó thì hãy cứ mặc kệ họ, cuộc sống mình lựa chọn được thì cớ sao không lựa chọn những người góp nên câu chuyện đẹp của mình nhỉ?

À, nói vậy chứ tôi muốn kể cậu nghe này. Tôi.hiện.tại đã khác rồi đấy, tôi đã thay đổi nhiều rồi, chắc cậu chẳng nhận ra được đâu. Tôi đã không còn bỏ bữa sáng, cũng uống nhiều nước hơn và đặc biệt là tôi đã tập được thói quen đọc sách rồi. Cậu biết sao tôi có thể mạnh mẽ và vui vẻ được như bây giờ không? Bởi đúng cái thời điểm tôi cảm thấy chán nản nhất, mất niềm tin nhất nơi thành phố này, cái thời điểm tôi đang lang thang góc phố trong vô thức chợt va vào một người và làm rơi quyển sách với tựa đề: “Chúng ta rồi sẽ ổn thôi”. Hay thật!-Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong tâm trí tôi khi ấy. Câu nói khiến tôi ấm lòng thực sự, và trí tò mò khiêu khích tôi tìm đọc quyển sách ấy. Rẽ vào một hiệu sách nhỏ nơi góc phố, tôi tìm đến quyển sách ấy. À, hóa ra đây là sự kết hợp của hai nhà văn trẻ hiện đại của Việt Nam, Gào và Minh Nhật – người tinh tế, nhẹ nhàng; kẻ hoài bão, mãnh liệt. Chính những dòng tâm sự của Gào đã khiến tôi như thấy một phần bản thân cậu trong đấy: mạnh mẽ, lạc quan và an nhiên.

Trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau, câu nói của Minh Nhật:“Điều đáng sợ nhất là một ngày tỉnh dậy và nhận ra mình không có ai và không có điều gì để chờ đợi cả”. Đúng vậy, đó mới là điều đáng sợ, chính câu nói ấy đã khiến tôi thay đổi ít nhiều và trở thành con người hiện tại. Đây là cuốn sách có ảnh hưởng lớn đến con người tôi lúc ấy, khiến tôi vui vẻ và ổn hơn nhiều đấy. Chính những dòng tâm sự trong đó đã thay đổi tôi. Những lúc buồn chán hay tuyệt vọng vì một ai đó hay một chuyện gì đó thì tôi đã cho phép bản thân tĩnh lặng một vài giờ hay vài ngày, rồi lại tự nhủ rằng: “ Chúng ta rồi sẽ ổn thôi”.

Cuộc sống này đa phần toàn những điều không như ý. Cuộc đời thì lúc buồn nhiều hơn lúc vui. Thế quái nào, bằng một cách nào đó, cậu cũng đã vượt qua hết những lúc đời hoang mang vô cùng tận nhỉ? Mỗi người một câu chuyện, một nỗi đau khác nhau, nhưng mà cuối cùng, chẳng phải đã tốt lên rất nhiều rồi sao?Còn nhiều hơn thế những điều muốn nói cùng cậu nhưng đến lúc tôi phải đi rồi. Chỉ muốn nói lại rằng cảm ơn cậu đã luôn ở bên tôi dù tôi có đối xử với cậu như thế nào đi nữa. Và quả thật là, tôi đã thay đổi rất nhiều cậu ạ, bởi tôi tin rằng “chúng ta rồi sẽ ổn thôi”. Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân mình, lạc quan hơn, mạnh mẽ hơn và sống một cuộc đời thật ‎ nghĩa để sau này tôi có thể kể cho tôi.quá.khứ nhiều điều tốt đẹp hơn nữa.

Tạm biệt, cô gái 18 tuổi.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top