Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Cô Gà Mái Xổng Chuồng
BÀI DỰ THI 115:
Họ tên: Trúc Huỳnh
Cuốn sách: Cô gà mái xổng chuồng - Hwang Sun-mi
---
Sài Gòn, tháng 12 năm 2020
Gửi người bạn từ tương lai,
Hoàng hôn chiều nay lơ lửng nhiều tầng ánh sáng, mơ màng như một thiếu nữ đang say, thời tiết cũng rất tốt. Bầu trời thật sự đẹp hiếm thấy, hoặc rất lâu rồi mình mới thấy bầu trời đẹp đẽ như thế. Trong một buổi chiều đẹp như thế, mình cũng vừa gấp lại một cuốn sách hay. Và mình muốn tặng cuốn sách này cho cậu như một món quà.
"Cô gà mái xổng chuồng" của Hwang Sun-mi vốn là một tác phẩm văn học cho thiếu nhi nổi tiếng của Hàn Quốc. Nhưng với mình, cuốn sách này không hề gói gọn độc giả của mình, mà nó dành cho bất cứ trái tim nào biết yêu, biết mơ và biết sợ.
Cậu có nhớ câu chuyện về chiếc hộp thời gian trong truyện Doraemon không? Ừ, mình sẽ bỏ cuốn sách vào một chiếc hộp mình thích nhất, cùng với bức thư khi cậu của tuổi 20 tự viết cho chính mình. Không biết cậu sẽ bao nhiêu tuổi khi mở chiếc hộp này nhỉ? 30, 40, hay 50? Có lẽ bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng, bởi bình yên mà cuốn sách mang lại cho mình, mình thật muốn một lần nữa mang đến cho cậu.
Nhân vật chính trong câu chuyện là cô gà mái Mầm Lá không có gì nổi bật, nhiệm vụ mỗi ngày của cô là đẻ thật nhiều trứng cho chủ. Cuộc đời cô có lẽ mãi vẫn như thế cho đến khi cô đẻ quả trứng cuối cùng, một quả trứng khiếm khuyết và không bao giờ có thể nở được. Nhưng Mầm Lá có một trái tim biết yêu. Cô yêu cảm giác được ấp một quả trứng của chính mình, chứng kiến gà con ra đời. Mầm Lá trốn khỏi chuồng, chịu sự ghẻ lạnh của gia đình sân vườn, nhưng trên hết là mụ Chồn với cái bụng luôn đói chực chờ. Cuộc đời của Mầm Lá tuy viết cho thiếu nhi đọc, nhưng nó lại đủ phô ra những tàn nhẫn trong cuộc sống. Cuộc chiến hằng ngày của kẻ săn mồi và con mồi, thái độ ghẻ lạnh với những kẻ không cùng loài, nỗi đau của sự chia ly. Chính sự thật này đã đánh thức tâm hồn như đang lạc của mình. Cuộc đời có thể không hoàn hảo, không cho cậu tất cả, có lúc trên con đường cậu đi, cậu sẽ mệt mỏi, sẽ cô đơn. Và mình biết, cả cậu cả mình đều có những trách nhiệm riêng mà bản thân phải hoàn thành. Nhưng mình thực khâm phục Mầm Lá, bởi trái tim yêu đó mà cô có thể sống lạc quan, hết mình với ước mơ nhỏ bé. Sự lạc quan, luôn kiếm tìm niềm vui trong những điều nhỏ bé, là điều mình mong trong tâm cậu luôn có. Hạnh phúc và yên bình không ở đâu xa, mà ở chính trong tâm mỗi người.
Mầm Lá biết yêu, biết mơ, nhưng cô cũng biết sợ. Cả cuộc đời của cô là cuộc chạy trốn không ngừng khỏi nanh vuốt mụ Chồn. Sống trong sợ hãi đã xây dựng cho cô một trái tim kiên cường dũng cảm, vì cô phải bảo vệ Đầu Xanh. Không như bao kẻ trong gia đình sân vườn kì thị kẻ khác lòai với mình, cô dành cho Đầu Xanh sự yêu thương vô điều kiện của một gà mẹ. Cô có thể là con gà mái yếu đuối, không có ai che chở, sống lang thang nay đây mai đó nhưng Đầu Xanh đã lớn lên là một chú vịt trời khoẻ mạnh dũng mãnh, nổi bật trong đàn.
“Nếu có ai đó chết đi thì lại có ai đó được sinh ra. Trải nghiệm ly biệt và gặp gỡ cũng diễn ra đồng thời như vậy. Vì thế đến một lúc nào đó, nỗi buồn không thể kéo dài mãi.”
Có thật nhiều mất mát trong câu chuyện, cái chết của Kẻ lang thang, của Mầm Lá, nhưng điều khiến mình đau lòng hơn cả là khi Mầm Lá phải chia tay Đầu Xanh, đứa con bé bỏng cả đời cô nâng niu. Đối mặt với cái vô hạn của cuộc đời là sự hữu hạn của con người, mọi sự sẽ luôn xoay vần theo một vòng tròn vốn dĩ của nó. Cậu có thể mất đi điều gì đó, có thể buồn đau tưởng như không chịu nổi nhưng tin mình nhé, nỗi buồn đó chẳng thể theo cậu mãi đâu. Nó sẽ chỉ là thứ khiến cậu vững bước trưởng thành hơn. Cậu nhìn xem, chẳng phải cậu của hiện tại cũng đã đi qua nỗi buồn của mình đó sao?
Cuộc đời sẽ luôn khó khăn với cậu, sẽ ném thẳng vào cậu những hòn đá không phải những đoá hoa. Nhưng mình mong rằng cậu sẽ luôn vững tâm với những điều này và bước về phía trước. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi! Cũng như Mầm Lá, cho đến phút cuối cùng của cuộc đời, cô cũng đặt một dấu chấm thật mạnh mẽ, thật huy hoàng.
“Đúng là mình đã có một tâm nguyện. Được ấp trứng và chứng kiến gà con ra đời! Mình đã sống thật mệt mỏi nhưng cũng rất hạnh phúc. Nhờ có tâm nguyện đó mà mình đã sống đến tận bây giờ. Giờ đây mình muốn được bay lên. Vù vù, mình cũng muốn bay đến một nơi thật xa giống như Đầu Xanh.”
Cuốn sách này có thể xem là một món quà, hoặc có thể là một thời nhắc nhở cho bản thân mình. Bạn thương mến, dù thế nào bản thân cũng không hề cô đơn bởi sẽ luôn có người bên bạn. Và bạn hãy luôn yêu thương chính mình, bạn nhé!
Do đó nên mình gửi món quà này tới tương lai.
Phương Trúc.