Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Dám Mơ Lớn, Đừng Hoài Phí Tuổi Trẻ

[BÀI DỰ THI SỐ 062]
Họ tên: Nguyễn Phương Hồng Nhạn
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: “Dám mơ lớn, đừng hoài phí tuổi trẻ” của tác giả Lư Tư Hạo.


Gửi người bạn thân nhất của tôi!

Chào bạn, có lẽ sự xuất hiện đường đột này khiến bạn khá bất ngờ. Nhưng tôi ở đây vì tôi biết bạn đang cần giúp đỡ.

Chắc hẳn bạn đang khóc. Khóc vì điểm không cao, khóc vì chuyện gia đình, hay vì lo cho tương lai? Hãy tạm ngưng nước mắt và lắng nghe câu chuyện của tôi.

Khi những chặng cuối của đời học sinh đã đến. Nhìn bạn bè xung quanh, ai ai cũng có thành tích xuất sắc, điều kiện ổn định, có những dự định to lớn cho tương lai. Tôi càng thêm lo lắng, vô vọng cho số phận của chính mình. Có lẽ một cuộc sống bình lặng, không quá bộn bề đối với tôi quá đủ. Nhưng rồi tôi càng thêm mơ hồ, mất phương hướng, và mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn hoài phí tuổi trẻ, thời gian. Nhưng may sao, “cậu ấy” đến, giúp tôi thay đổi lẽ sống và tìm được chính mình.

Đó chính là quyển sách tôi được tặng khi mới bước vào cấp ba. Cậu ấy tên là “Dám mơ lớn, đừng hoài phí tuổi trẻ” của tác giả Lư Tư Hạo. Thật sự, tôi không thấy được ngay tác dụng sau khi đọc xong nó nhưng khi suy ngẫm lại tôi phát hiện mọi thứ đã dần đổi thay. Những điều tôi từng đọc, những điều ngộ ra đều đã trở thành một phần trong tôi. Tôi đã từng chẳng biết mình là ai, sẽ đi đâu, và như thế nào. Nhưng khi gặp được “cậu ấy”, tôi mới nhận ra: Thế giới quá rộng lớn, mỗi người đều có lối đi riêng, chỉ là tôi chưa khám phá được con đường nào dành cho mình. Trước khi bước vào cuộc sống thực sự, tôi phải học cách để trưởng thành và sống hết mình với tuổi trẻ.

Một tuổi trẻ trọn vẹn chính là được sống hết mình với đam mê, làm những điều mình hằng mơ ước. Thanh xuân có thể kéo dài, nhưng tuổi trẻ thì chỉ có một, khi đã qua đi sẽ chẳng bao giờ trở lại. Vậy tại sao trong thời khắc tươi đẹp nhất của đời người, tôi lại không thực hiện nó.

Đã có lúc tôi thấy con đường hoa lệ của những người khác, tôi cũng vội vã đi theo.Nhưng sau này tôi mới biết, tại sao phải làm vậy, con đường của người khác chỉ để tham khảo, không phải tiêu chuẩn. Vốn dĩ ước mơ không dễ dàng thực hiện, mục tiêu cuối cùng là thứ không nhiều người có thể đạt đến, nhưng ta vẫn nên nỗ lực vì lý tưởng riêng. Lựa chọn là vì mình và cũng chỉ mình mới làm được, chỉ như vậy tôi mới không
hối hận về sau.

Khi bé, tôi ước mình lớn thật nhanh, đến khi lớn rồi lại mong mình bé lại. Việc lớn lên chỉ là yếu tố thời gian, nhưng việc trưởng thành là cả một quá trình vất vả. “Đến lúc nào đó, bạn của bây giờ cũng sẽ trở thành bức ảnh cũ của tương lai, nhớ về quá khứ không thể thay đổi bạn ở hiện tại, vậy nên hãy nỗ lực ngay lúc này.” Dù có muốn hay không, thời gian vẫn luôn kéo tôi về phía trước. Tôi không thể chạy nhanh hơn thời gian, tôi chỉ có thể vượt qua mình của quá khứ.

Trên chặng đường dài gian nan, những lúc khó khăn, tôi luôn nghĩ đến gia đình ở phía sau. Bố mẹ cũng từng có ước mơ, cũng có tuổi xuân phơi phới. Có điều, từ khi có tôi,tôi lại trở thành giấc mơ của họ. Những khi trống vắng, bạn bè luôn cạnh bên tôi. Ở trước mặt họ, tôi mới thật sự là chính mình, muốn than phiền thì than phiền, muốn làm chuyện ngốc nghếch thì cứ làm, đã cười thì phải cười thật vui vẻ, đã khóc thì phải khó cho thỏa lòng.

Đời người như một bức tranh, nếu chỉ một màu thì thật đơn điệu. Vậy tại sao ta không tô thêm màu sắc, cho bức tranh thêm rực rỡ hơn. Theo đuổi mơ ước là con đường đầy gian nan, phải đánh đổi rất nhiều, là tuổi xuân, là hi vọng,... nhưng tôi không hối tiếc, vì tôi đang sống hết mình với tuổi trẻ, ước mơ. Khi nỗ lực theo đuổi đam mê, cũng chính là lúc tôi nhận ra mình dần trưởng thành. Nhiều thứ đã mất đi, nhưng tôi không còn sợ khó khăn, tôi không ngại những thử thách, tôi chấp nhận nó bởi đó đều là một phần của cuộc đời tôi.

Có lẽ đến đây bạn đã biết, tôi thật sự là ai. Hãy nhìn vào tấm gương, đó chính là tôi. Tôi đã từng là bạn, nhưng bạn chưa phải là tôi. Tôi chính là “sự phản chiếu” của bạn, nơi tôi không còn sự lạc lõng, cô đơn. Nơi tôi không còn yếu đuối và chán ghét chính mình.

Bởi vì tôi có lối đi riêng, tôi dám mơ lớn, và sống trọn với tuổi trẻ của mình. Tuy tôi không giống bạn, nhưng bạn là mảnh ghép trong tôi “khi bạn khóc, tôi không bao giờ cười”. Cho dù có thay đổi bao nhiêu, muốn trốn tránh thế nào, tôi vẫn phải đối mặt với bạn. Nhưng cám ơn bạn và cậu ấy, vì đã giúp tôi trưởng thành.

Hành trình phía trước còn dài, tương lai bạn hãy tự khám phá. Hãy trân trọng những gì bạn đang có, ở bên cạnh những người bạn yêu thương.

Mong sao có một ngày chúng ta gặp được nhau. Có lẽ đó là lúc cùng nhìn ra thế giới như chiếc áo của “cậu bạn” kia. Cùng nhau nở nụ cười, vì CHÚNG TA ĐÃ LÀM ĐƯỢC.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top