Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Demain

[BÀI DỰ THI SỐ 173]
Họ tên: Đàm Thị Hậu
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: “Demain”- câu chuyện tuổi trẻ của Emil Sinclair


Đã có nhiều lần gặp gỡ giữa tôi và cậu - như một lẽ tự nhiên, không chủ định, không hẹn trước vào những lúc mà tôi lơ là hoặc không ngờ nhất như là trong khoảng tĩnh lặng của trạng thái thiền, trong tâm khảm của nỗi cô đơn, trong cảm giác đày đọa của về thể xác và tinh thần của trầm cảm hay gần đây nhất là trong phút nông nổi dại dột khi có ý định tự tử.

Tôi đã khác, khác cậu rất nhiều và khác trên nhiều phương diện; bên trong tôi có phần nào đó trầm lặng, chín chắn nhưng cũng phải công nhận một thực tế rằng tôi tự ti, ít can đảm và thực dụng hơn cậu.

Khoảng cách xa vời và ngày càng rõ nét không chỉ ở con số về thời gian - 3 năm - là một con số vô nghĩa nếu không mang một ý nghĩa nào đó; không chỉ ở những biến đổi về tâm sinh lý của một đứa con gái bước vào cánh cổng đại học mà sâu xa hơn là thay đổi về cái bên trong- tôi không biết gọi sao cho đúng nữa, về giá trị quan mà tôi có được từ toàn bộ trải nghiệm mà tôi có được trong 3 năm qua.

Trải nghiệm đó có thể là những xung đột gay gắt với quan điểm sống của mẹ; là cảm giác hân hoan, hạnh phúc chớm nở của một vài mối tình và sau rồi là khoảng thời gian sống trong đớn đau bi lụy khi họ lần lượt rời xa tôi; và gần đây là trải nghiệm hóa thân vào nhân vật trong cuốn sách mà tôi tâm đắc nhất “DEMAIN”- câu chuyện tuổi trẻ của Emil Sinclair. Tất cả chúng - dù mang cho tôi những cảm xúc tiêu cực hay tích cực, cũng đều góp phần định hình con người tôi hiện tại là. Hết thảy tôi đều trân trọng!

Thực sự tôi không tìm được một tính từ để diễn tả cảm xúc tôi dành cho nó mặc dù đã đọc xong được hai tháng và còn ám ảnh tôi đến bây giờ khiến tôi chưa thể tiếp thu điều mới mẻ ở những cuốn sách nào khác. “Người dẫn đường” sẽ là một ví dụ khắc họa rõ nét nhất mà cậu có thể hình dung “mối quan hệ” giữa tôi và cuốn sách. Tôi vẫn nhớ như in xúc cảm khi vừa đọc xong lần đầu, và sau này tôi biết đó là sự giác ngộ- sự giác ngộ bùng lên trong tôi như một lưỡi lửa nóng rực khiến tâm can tôi sôi sục và rãnh rụa trong cơ thể đang ở trạng thái bất động. Và sau này mỗi khi tôi hoang mang lạc lối trước nhiều ngã rẽ phải tự mình bước đi, kì lạ thay - như một sự sắp xếp của định mệnh, tôi lại tìm được câu trả lời trong vài trang sách vô tình lật tới. Kỳ thực tôi không hề ám thị theo lối suy nghĩ hay bắt chước theo hành động của cậu bé Sinclair trong sách mà trực giác như biết những gì tôi phải làm, biết lối tôi phải đi trên con đường tìm kiếm bản thân mình- về bản ngã của chính mình.

“Chú chim non đấu tranh thoát khỏi quả trứng. Quả trứng là thế giới. Ai muốn được sinh ra, trước hết, phải phá hủy một thế giới.”

Tôi đã từng tự tay phá vỡ niềm tin cố hữu, đập tan giá trị quan, bẻ gãy đôi cánh của chính cậu bởi vì chúng đã lỗi thời và không còn phù hợp với thế giới quan mà tôi đang sống. Nếu bố mẹ cho hơi thở, sinh ra cậu thì chính tôi đã lột xác và sinh ra mình một lần nữa. Sự thay đổi ở tôi so với cậu hầu hết như một lẽ thường, như là vốn phải có ở ngưỡng tuổi của một đời người nhưng sự khác biệt và cảm giác như một thành tựu đó là tôi dám đối diện với sự cô đơn, nỗi sợ hãi và biết cách yêu lấy bản thân mình. Mặc dù không có thước đo chuẩn mực nào đong đếm cái mà tôi coi là thành tựu nhưng tôi biết đó là cái nguyên sơ, là nhân tố thiết yếu trên con đường rộng dài sau này. Trái tim bắt đầu vang lên nhịp đập, theo cách của tôi. Chỉ thế mà thôi!

Giờ đây khi đã bình tâm sau cuộc nổi loạn, trốn chạy cả về linh hồn và thể xác và được thức tỉnh tâm trí nhờ cú hích -“ DEMAIN”, tôi càng phải có trách nhiệm với số mệnh của mình: phải trở thành chính mình, phải sống thành thực và sống vì hạt giống của tự nhiên đang tự thân đâm chồi, sống trọn vẹn để khi tương lai vô định gõ cửa tìm đến, tôi đã sẵn sàng cho mọi chuyện tiếp theo.

Những gì cậu đã làm tôi không còn hối hận không còn chối bỏ và những điều cậu chưa làm tôi đều không nuối tiếc bởi vì “sống”- nghĩa là tôi chỉ hiện hữu trong khoảnh khắc hiện tại mà thôi. Dẫu vậy sau này, trên lắm nẻo đường đời, dù phải đương đầu với những cơn sóng to, nhỏ ngoài biển khơi thì tôi vẫn sẽ coi cậu như ngọn hải đăng ở trong tim - giúp tôi định hướng và vững tin mỗi khi tôi lạc lối trong bóng tối.

Bởi vì, tôi và cậu là đầu mút của một bước ngoặt- “khủng hoảng tuổi 20”.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top