Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Giết Con Chim Nhại

BÀI DỰ THI 13:
Họ tên: Annie
Cuốn sách: Giết con chim nhại - Harper Lee
-----
Hà Nội, 22/12/2020

Gửi cậu - “partner” của tớ,

Hà Nội dạo này trời trở lạnh, liệu cậu có cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn nơi góc phòng không? Cậu đã làm quen và hòa nhập được với các “partner” khác của tớ chưa?

Ngẫm lại thì cũng đã hơn nửa năm kể từ ngày tớ và cậu gặp nhau. Tớ vẫn nhớ ngày đầu tiên ấy, cậu mặc một chiếc áo cánh mang màu xanh mà tớ cũng chẳng rõ là xanh lá cây hay xanh màu xanh bầu trời nữa.

Tớ sẽ gọi cậu là mặt trời vì cậu đến với tớ như một cuộc cách mạng ấy.

Lâu rồi tớ chẳng đọc sách, cũng chẳng đụng tới cuốn sách nào cả. Thứ nhất là vì crush của tớ, cái anh chàng Người đua diều ấy, cướp mất trái tim tớ đi rồi. Hai nữa là vì bản thân tớ lười. Chỉ cho tới khi lên đại học rồi, bạn thân của tớ là một book-lover chính hiệu và trò chuyện với nó mới làm tớ khơi lại chút cảm hứng về sách.

Tớ vẫn nhớ ngày hôm ấy, khi tớ nhận được thông báo Nhà trường phát động cuộc thi Đại sứ Văn hóa đọc. Một chút băn khoăn thoáng qua vì lâu rồi tớ có màng gì tới sách đâu. Vả lại, tớ chẳng thể cứ lúc nào cũng kể về cái chàng crush của tớ mãi được. Nhưng mà cái cuộc thi kia nó hấp dẫn tớ tới lạ…

Và khi ấy, tớ chợt nghĩ tới cậu. Cậu nên hãnh diện vì giữa vô vàn “bóng hồng” khác tớ lại tia trúng cậu. Tớ phân vân khá lâu trước khi lựa chọn cậu nhưng sau cùng thì tớ vẫn gạt bỏ những sự lựa chọn khác để tìm đến cậu như một cái duyên đấy. Cho tới giờ thì cái danh sách “đang chờ” của tớ vẫn còn khá dài đó. Đừng vội gọi tớ là một con người đa tình vì tớ còn tự do và tớ có quyền lựa chọn mà.
Tớ biết cậu lâu lắm rồi ấy.

Cậu là đứa con đầu lòng của mẹ Harper Lee, cậu được cả thế giới biết tới với cái danh xưng thật lạ lùng - Giết con chim nhại. Và thế gian ngoài kia có cả ti tỉ con người ngưỡng mộ cậu.

Cậu tái hiện cả một xã hội u buồn nơi nạn phân biệt chủng tộc bao trùm bầu không khí như một đám mây u ám.

“Nếu chỉ có một hạng người, tại sao mọi người không thân thiện được với nhau? Nếu tất cả là giống nhau, tại sao họ lại mất công coi thường nhau?...”

Kể ra thì cũng khó nói nhỉ!

Cậu khiến người ta thảng thốt mà nhìn nhận cái định nghĩa sự dũng cảm thực sự, rằng thế nào là lương tri, về sự phân biệt giai cấp và cả về vai trò của giới tính.

“Đó là khi con biết mình sẽ thất bại từ trước khi bắt đầu nhưng dù vậy con vẫn bắt đầu và con theo đuổi nó tới cùng dù có chuyện gì xảy ra.”

Nếu đối chiếu bản thân mình vào những gì cậu nói với tớ ấy, thì xem ra, tớ quả thực là một con người hèn nhát.

“Đơn giản bởi vì chúng ta đã bị đánh bại một trăm năm trước khi chúng ta bắt đầu thì đó cũng đâu phải là lý do khiến chúng ta không cố thắng.”

Cậu làm tớ chột dạ mà nhìn lại bản ngã của chính mình, để thấy cái bóng nhút nhát và cái tôi yếu kém tương phản một cách đối lập với câu chuyện về cô bé Scout mà cậu kể. Cái câu chuyện mà cậu kể với tớ, câu chuyện về những con chim nhại, quả thực đáng để tớ phải lưu tâm.

“Mấy con chim nhại chẳng làm gì khác ngoài đem tiếng hót đến cho ta thưởng thức. Chúng không phá hoại vườn tược của con người, không làm tổ trên bẹ ngô, chúng không làm gì khác ngoài hót bằng cả trái tim cho chúng ta nghe. Điều đó lí giải tại sao giết một con chim nhại là tội lỗi.”

Tớ thậm chí còn chẳng biết và cũng chưa từng nhìn thấy một con chim nhại ngoài đời thực. Chỉ là, qua những lời lẽ của cậu, tớ chợt nhận ra cái nét gì đó tương đồng với anh Chí Phèo của Việt Nam mình ấy. “Ai cho tao lương thiện.”

Họ cũng là con người, họ cũng có quyền sống, quyền đấu tranh, quyền bình đẳng, nhưng, xã hội không cho họ điều đó. Nếu như phương Tây chịu ảnh hưởng bởi nạn phân biệt chủng tộc thì Việt Nam bị tác động nặng nề bởi chế độ phong kiến. Chỉ vì một “vết nhơ” trong cuộc đời mà xã hội gắn cho họ cái mác “người xấu”, chỉ vì phút lầm lỡ mà thế giới ngoài kia không cho phép họ làm lại cuộc đời.

Nói chung là từ ngày quen biết cậu, tớ cũng nhận ra nhiều thứ lắm. Nhưng không vì thế mà đồng nghĩa với việc tớ và cậu thực sự hợp nhau. Có lẽ bởi vì ban đầu tớ đã đặt kỳ vọng vào cậu hơi nhiều. Thực chất mà nói thì tớ tìm tới cậu với mục đích kiếm tìm một ai đó có thể át cái bóng của Người đua diều đi vì thú thực trong tâm trí tớ, cái bóng ấy còn quá lớn. Ấy thế nhưng có lẽ do quan điểm và gu của chúng mình không thực sự hợp nhau. Tớ khen cậu không phải bởi vì tớ nịnh bợ cậu hay gì mà vì đó là những thứ tớ nhận thấy ở cậu. Nhưng có lẽ ngần đó chưa đủ để đáp lại kỳ vọng của tớ. Vì thế, mạn phép cho tớ chỉ đánh giá cậu ⅗ sao trên Goodreads thôi.

Thế nhưng tớ vẫn rất trân trọng cậu vì những gì cậu đã mang lại cho tớ. Nhờ có cậu mà bài thi của tớ được tiến vào tới vòng thi cấp Quốc gia. Cậu như một nhà cải cách khiến tớ vực dậy tinh thần và tìm đến với sách nhiều hơn. Cậu cũng làm tớ phải có chút nhìn nhận lại về gu đọc sách của bản thân khi tớ cứ đâm đầu vào dòng sách kinh điển.

Một năm gần kết thúc rồi và dạo này tớ cũng bộn bề với thi cử nhiều lắm nhưng bất chợt, trong một khoảnh khắc cậu lướt qua tâm trí tớ. Xin thứ lỗi vì thứ tình cảm tớ dành cho cậu chẳng đủ mãnh liệt để tớ có thể tự hào và rung động mỗi lần nghĩ về cậu nhưng tớ sẽ trân trọng và gửi gắm cậu vào chiếc rương thời gian.

Hãy yên tâm rằng thời gian sẽ chẳng thể xóa nhòa được ấn tượng và suy ngẫm mà cậu đã để lại trong tớ đâu. Rồi mai này tớ sẽ gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều “partner” với muôn màu sắc khác nữa nhưng tớ vẫn sẽ nhớ về cậu chàng với chiếc cánh màu xanh lai tạo giữa màu nõn chuối tớ yêu và màu bầu trời tớ mến. Cả lá tâm thư này dành cho cậu tớ cũng sẽ giấu kín, không phải là không công khai mà là gửi gắm nó tới những người chẳng biết tớ là ai, tới những tâm hồn có thể đồng điệu với cậu phần nào.

Hãy coi đây là lời hồi đáp của tớ dành cho cậu suốt hơn nửa năm gắn bó. Hy vọng rằng trong tương lai cậu sẽ còn lan tỏa được giá trị hơn nữa và tìm được nhiều “chân ái” của bản thân!

Chúc cậu Giáng sinh vui vẻ và một năm mới tốt lành, my beloved partner…
Annie.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top