Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Khí Chất Bao Nhiêu, Hạnh Phúc Bấy Nhiêu

[BÀI DỰ THI SỐ 101]
Họ tên: Thúy Hằng
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: "Khí chất bao nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu" - Vãn Tình


Gửi cậu - Nguyễn Thúy Hằng của 6 tháng về trước! Hôm nay, tôi chính thức là Hằng của tuổi 17 mộng mơ rồi đấy!😘

Nhanh nhỉ? Vậy mà đã xa lắm cái tuổi trăng tròn. Tôi cũng lớn tướng theo thời gian rồi đó!
Còn nhớ những ngày cuối cùng của tuổi 16 đã đi qua một cách nhẹ nhàng mà trong trẻo cùng những cơn mưa. 6 tháng về trước! Cái khoảng thời gian mà cậu cảm thấy mơ hồ và mệt mỏi nhất. Chẳng biết bắt đầu từ câu chuyện gì của cậu ở tuổi 16 đầy bốc đồng và day dứt kia nhỉ? Là việc học hành đến căng não mà vẫn không thể nào bắt kịp các bạn trong lớp; là những trận cãi vã nặng lời với mẹ, khiến mẹ buồn lòng; là những lần nổi nóng, hờn giận vô cớ với bạn bè hay là những ánh mắt, những lời nói nặng nề đến từ những mối quan hệ ngoài luồng kia! Cậu của khi ấy đã nghĩ, bản thân quả thật rất thảm hại, cậu không biết nên làm gì, lựa chọn gì, con đường cậu đi phía trước mơ hồ đến lạ. Vấp ngã liên tục, sai lầm này nối tiếp sai lầm nọ khiến cậu đã hoài nghi về cuộc sống biết bao! Cậu không ít lần dàn dụa nước mắt, ngắm mình trong gương và tự hỏi: Mình đang làm gì vậy? Mình đang sống hay đơn giản chỉ là tồn tại? Ước mơ của mình là gì? Lựa chọn như vậy đúng hay sai? Liệu mình có nên bước tiếp hay không? Cậu của khi ấy chỉ biết lắc đầu và không thể nào trả lời hết được những câu hỏi tưởng chừng như dễ dàng đó. Những suy nghĩ tiêu cực liên tiếp nảy ra trong tâm tưởng của một cô gái tuổi 16 còn chưa kịp hiểu chuyện như cậu! Cuộc sống của cậu thời điểm ấy dường như gói gọn trong hai từ BẾ TẮC.

Và rồi, cuốn sách "Khí chất bao nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu" đến vơi cậu như một sự tình cờ. Nhưng sự tình cờ ấy đã đánh thức sự đẹp đẽ và lòng kiêu hãnh trong cậu. Cậu vốn là một cô gái đa sầu đa cảm, luôn bận tâm, buồn lòng bởi lời nói, ánh mắt từ những người xung quanh, cậu hay khóc một mình. Vậy mà sau khi đọc được những dòng viết vừa cá tính vừa thực tế của tác giả Vãn Tình, như khai sáng cho tâm hồn và những vấn đề mà bản thân gặp phải. Cậu của lúc ấy hay tôi của hiện tại vẫn luôn tâm đắc một câu nói mà Vãn Tình từng viết trong cuốn sách "Khí chất bảo nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu" rằng: "Đời người ngắn ngủi, khổ là một ngày, sướng cũng là một ngày. Nếu bạn không có năng lực khiến bản thân vui vẻ, vậy thì không ai có thể cho bạn cuộc sống hạnh phúc đâu" và rồi cậu chợt nhận ra: Mục đích sống cuối cùng của cậu chẳng phải là hạnh phúc hay sao? Đúng vậy! Là hạnh phúc! Cậu dặn lòng: hạnh phúc đâu phải thứ gì cao sang, nó nằm ngay cạnh những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống chúng ta. Và từ đó, cậu bắt đầu học cách mỉm cười trước mọi khó khăn. Hằng ngày, cậu đến trường học tập, thoả sức vui đùa với những người bạn mà cậu yêu quý, cậu ở bên gia đình nhiều hơn. Cậu dành một phần thời gian cho việc đọc sách và viết nhật kí để ghi lại nhịp sống thường nhật của cậu, cậu trao đi tình yêu thương một cách chân thành, rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi, cậu bắt đầu mơ ước rồi bắt tay vào làm những điều cậu chưa bao giờ thử như: học đàn, học nấu ăn, học sử dụng máy tính. Với những dự định như vậy, cậu trở nên bận rộn. Nhà văn Vãn Tình nói đúng: Bận rộn là phương thuốc hữu hiệu để chữa mọi "bệnh thần kinh". Thời gian cứ thế trôi qua, đến một ngày cậu phát hiện ra cậu dường như trở thành một con người khác, không phải là cô gái hay suy nghĩ vẩn vơ để rồi lại buồn bởi những thứ vớ vẩn. Không còn là cô gái mít ướt luôn nhìn thế giới với một màu hồng để rồi khi thế giới trong mộng đó sụp đổ, thì cô gái ấy mới thất vọng oà khóc và sợ hãi bởi những điều nhỏ nhặt xung quanh. Cậu đang cười! Cậu đang hạnh phúc🥰

Cậu biết không bây giờ, khi tôi đang nhìn lại biểu tượng đầu tiên ở những trang nhật kí, nó không còn là mặt buồn, thất vọng mà là những mặt cười, những trạng thái hạnh phúc. Cậu thân mến của tôi ơi! Tôi của hôm nay đã học được cách giẫm đạp lên mọi lời dèm pha, chỉ trích, bớt để ý đến cảm xúc của người khác. Tôi đang sống với ước mơ, với hạnh phúc. Ai đó đã từng nói: "Là có con gái, hãy sống như một trái dứa: Đầu đội vương miện, dáng đứng hiên ngang- Bên ngoài gai góc, bên trong ngọt ngào" Tôi của hiện tại chính là như vậy! Một cô gái tự tin- tự lập- tự chủ! Một nữ chiến binh của khát vọng và đam mê! Một nữ sinh với những hoài bão lớn! Tôi của hiện tại có thể mỉm cười mà nói với cậu ở quá khứ rằng: Cảm ơn những vấp ngã của tuổi 16, cảm ơn sự hiện diện của mỗi một người dù đó là cuộc gặp gỡ đẹp đẽ hay chỉ mang lại cho chúng ta sự thật vọng thì tất cả đều làm nên cậu của tuổi 16 đáng nhớ kia! Và đặc biệt cảm ơn những người luôn yêu thương chúng ta bởi họ không hẳn là hoàn hào nhưng lại có một trái tim, một tình cảm tuyệt vời! Cảm ơn anh trai, người đã đem tác giả Vãn Tình tới cuộc sống của cậu và tôi, để chúng ta được thấy mình trong những câu chuyện của chị ấy! Để cậu vượt qua được giai đoạn khó khăn ấy! Để cậu hiểu được những giá trị và sự tốt đẹp nhỏ bé xung quanh chúng ta, để cậu yêu hơn, trân trọng hơn cuộc sống, đặc biệt là đoạn Thanh xuân đẹp đẽ này! Và cuối cùng cảm ơn cậu! Cảm ơn vì chưa bao giờ từ bỏ, cảm ơn cậu đã luôn nỗ lực vì những năm tháng không ngừng dằn vặt, không thể an ổn của chúng ta. Cậu đã làm rất tốt cô gái ạ! Tôi muốn tự hào mà nói với cậu rằng: Tôi bây giờ đã trở thành phiên bản tốt đẹp nhất mà cậu vẫn hằng mong muốn.

Nhiều người cho rằng cuốn sách "Khí chất bảo nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu" không phù hợp với lứa tuổi của chúng ta! Nhưng tôi lại thấy rằng, mỗi một độ tuổi sẽ có cách khai thác và cảm nhận riêng về mỗi một cuốn sách! Sách hay phụ thuộc phần lớn vào cách hiểu và suy ngẫm của người đọc. Cậu của tuổi 16 sẽ cảm nhận cuốn sách trên phương diện của một nữ sinh phổ thông, sẽ yêu thích cuốn sách theo cách riêng của cô gái tuổi mới lớn!

Cậu thân mến! Tôi viết những dòng tâm tình này vào một buổi chiều hạ trời có mưa, có lẽ bởi vậy nên cái bản chất ngang ngạnh của tôi cũng trở nên ủy khuất, nhường chỗ cho những cảm xúc vốn chân thành mà hơi sến súa như trên.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top