Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Một Cuốn Sách Về Chủ Nghĩa Tối Giản

[BÀI DỰ THI SỐ 188]
Họ tên:Kim Anh
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Một cuốn sách về chủ nghĩa tối giản - Chi Nguyễn


Giảng đường Nhân văn tháng 9.

Tôi tranh thủ chợp mắt trong lúc chờ giảng viên. Trong lúc mơ màng, dường như có ai đó hỏi tôi:
- Này bạn, bạn hài lòng với nhịp độ cuộc sống của mình chứ?
- Tôi hài lòng, ít nhất là cho đến bây giờ.
- Bạn làm thế nào để sống nhẹ nhàng, không quan tâm những thứ không cần thiết, và chỉ tập trung chú ý vào những điều thực sự cần như hiện tại?
- Đó là cả một quá trình dài, tôi không biết bạn có đủ thời gian để nghe không? Nhưng cho dù tôi có kể về một điều tích cực đi chăng nữa, hãy hứa với tôi bạn sẽ không ỷ lại vào sự an bài của tương lai. Bởi tôi có được ngày hôm nay, là nhờ trong quá khứ bạn đã nỗ lực rất nhiều!
- Tôi sẽ cố gắng...
- Vậy tôi sẽ bắt đầu kể từ giai đoạn tôi bằng tuổi bạn nhé...

Bước qua tuổi dậy thì, chuẩn bị bước vào năm học cuối của cấp 3, cuộc đời tôi không khác gì một mớ bòng bong. Nào là những suy nghĩ vẩn vơ về mọi sự xung quanh, nào là bạn bè tình yêu, nào là vết thương về gia đình đổ vỡ đang liền da, nào là làm hồ sơ tuyển sinh cho trường đại học tôi mơ ước,... tất cả dường như quá tải với một học sinh 17 tuổi. Lại kèm thêm tôi vốn là người ưa thích giữ lại mọi món đồ cũ, từ cái thùng giấy xinh xinh cho đến những bộ đồ đã lâu không còn mặc, tôi, khi ấy chưa tròn 18 tuổi nhưng đồ đạc của tôi chất đầy cả căn phòng riêng. Cả suy nghĩ bên trong lẫn đồ đạc bên ngoài khiến tôi rơi vào vòng luẩn quẩn không thoát ra được, người tôi khi nào cũng mệt mỏi, nặng nề vì mất ngủ và đầu óc thì lờ đờ, rối tung vì mọi thứ không vào trật tự.

Trước đó tôi đã kịp nhận ra tầm quan trọng của đọc sách, cũng đều đặn đọc lần lượt từng cuốn kinh điển có ở thư viện nhỏ trong trường. Nhưng chẳng hiểu sao đợt ấy đọc gì cũng không thấm. Thế rồi tôi biết đến sách “Một cuốn sách về chủ nghĩa tối giản” của tác giả Chi Nguyễn qua một người bạn giới thiệu. Một lời dặn ngắn nó dành cho tôi “Sách là về lối sống tối giản, không chỉ trong đồ đạc mà còn trong suy nghĩ. Còn chọn sống theo hay chỉ chắt lọc thì tuỳ vào mỗi người”.

Việc đầu tiên mà tôi làm sau khi đọc sách xong là dọn tủ quần áo. Tôi mạnh dạn xếp ra những bộ đồ đã không còn mặc nữa, những bộ đồ đã không còn muốn mặc, những bộ đồ hư, tủ đồ vơi đi một nửa, tôi có chỗ để treo những bộ đồ hay mặc lên cho gọn gàng. Tôi dọn bàn học, “thẳng tay” cho những cuốn sách, tài liệu, vở cũ không còn dùng vào thùng giấy, tôi có chỗ để những cuốn sách đang và sắp đọc vào tầm mắt. Khi dọn giường ngủ, tôi cất bớt gối và gấu bông - những thứ vốn chiếm phần lớn diện tích trên giường tôi đi, chừa khoảng giường nằm ngủ nhiều hơn.

Tối giản cho mình thì hãy tối giản cho người khác nữa, đó là lời mà cuốn sách dặn tôi nếu muốn duy trì được sự trật tự này lâu. Đừng đẩy đồ thừa của mình cho người khác nếu họ không thực sự cần, vì điều này sẽ khiến không gian sống của họ hỗn độn thêm, và dĩ nhiên điều này cũng sẽ ảnh hưởng lại bạn vào một ngày không xa. Kể ra thì ngắn gọn dễ dàng nhưng để làm được tôi đã phải lần lượt trả lời cả ngàn câu hỏi và vượt qua những lần do dự để rồi cuối cùng chỉ giữ lại cho mình những gì thực sự quan trọng.

Dọn đồ xong là tôi đã phần nào dọn được đầu óc, vì đồ đạc gắn với những kỉ niệm, những suy nghĩ cũ, khi tôi dọn bớt đồ đạc thì suy nghĩ cũng trở nên thông suốt và nhẹ nhàng hơn. Tôi dành cả tháng trời để suy nghĩ rồi sắp xếp lại những hạng mục cần ưu tiên cho cuộc đời tôi khi đó, vì thế tôi không bị mất không gian để chứa những điều nằm ngoài mục tiêu.

Tối giản trong phong cách sống còn bao gồm cách đối nhân xử thế với các mối quan hệ, bớt suy nghĩ về những chi tiết vụn vặt, cuối cùng chỉ còn lại những điểm mấu chốt là chân thành, phù hợp và thực sự quan tâm lẫn nhau. Vì vậy tôi loại bỏ được những mối quan hệ tiêu cực và tạo cho mình một môi trường tích cực với những người bạn thực sự có ý chí và quan tâm đến sự phát triển của nhau.

Bạn biết không, tôi còn ...

Câu nói của tôi bị ngắt vì người bạn mới quen ở đại học gọi tôi dậy chuẩn bị cho buổi học, ra hiệu giảng viên đã vào lớp. Thì ra tôi vừa mơ, tôi lờ mờ nhận ra, cô gái mà tôi gặp trong mơ chính là tôi 1 năm trước. Có lẽ những gì tôi vừa kể tuy chưa hết, chưa trọn vẹn, nhưng cũng đã giúp cô gái ấy có thêm niềm tin và động lực. Tôi muốn cảm ơn vì cô gái ấy đã không ngừng nỗ lực để có tôi ngày hôm nay. Cảm ơn “một cuốn sách về chủ nghĩa tối giản”!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top