Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Nắp Biển

BÀI DỰ 07:
Họ tên: Thụy Du
Cuốn sách: Nắp biển - Banana Yoshimoto
---
Thân gửi: Chiếc hộp thời gian của tuổi 23
Thời gian qua mình đã mang đến cho cậu rất nhiều sự kiện đáng nhớ phải không. Cậu đã cùng mình bước qua rất nhiều chặng đường. Mình gửi vào cậu tất cả tình yêu, sự cô đơn những khoảng lặng, sự chông chênh của tuổi trẻ, mơ hồ về những ngày tháng phía trước.

Sau một chặng đường dài chạy đua miệt mài với cuộc đời. Mình đã thực sự mệt nhoài, khi dừng lại mình mang theo một trái tim rớm đầy tổn thương và lặng lẽ.

Một buổi chiều nọ, khi nhìn hoàng hôn buông xuống lòng thành phố. Mình cứ đứng mãi giữa dòng người ngược xuôi. Trong lòng mình dấy lên hàng trăm ngàn con sóng cuộn tuôn trào. Mình muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi nơi này

Mình muốn ra đi, đi đâu mình cũng không biết. Chỉ cần không còn ở nơi đây.
Và rồi bạn ấy xuất hiện, một cách tình cờ, chúng mình tìm thấy nhau trong khoảng lặng cuộc đời.
Người bạn mà mình tìm đến là những trang sách. Năm tháng qua chúng mình ở bên nhau hàn huyên những câu chuyện, được kết nối thế giới với nhau cũng chính nhờ những người bạn này.
Hôm nay mình đem bạn ấy gửi đến cậu. Mong cậu hãy chăm sóc và giữ gìn bạn ấy cũng như những dòng cảm xúc của mình ở lại năm 2020 thật cẩn thận nhé.

Mình không muốn cậu phải chờ đợi lâu nữa. Mình sẽ giới thiệu cho cậu người bạn mình nói đến. Bạn ấy chính là NẮP BIỂN của nhà văn Banana Yoshimoto. Là một nhà văn thuộc thế hệ văn học Nhật bản hiện đại. Một tác gia mình thực sự mến mộ. Mình đã từng đọc qua một vài “ đứa con tinh thần” của Banana như Kitchen, Amrita.. Thực sự cuốn sách nào cũng khiến mình đắm chìm tất cả khung cảnh quen thuộc của đời sống. Những câu chuyện, thế giới nội tâm cho nhân vật được thể hiện mạnh mẽ, dung di và chân thật. Cậu có nhớ những lần mình đọc xong cuốn sách này mình đã thổn thức kể cho cậu nghe về những nhân vật, về thế giới sống động đầy xung xúc động đó.

Đến đây cậu sẽ thấy lạ lùng khi lần này mình giới thiệu nhiều về tác giả đến vậy. Vì mình muốn cậu thân hơn với bạn ấy. Vì chúng ta không thể hiểu sâu sắc một ai đó nếu như chúng ta không biết rõ về nguồn gốc và người thân của họ.

Nơi mình và cậu đang sống cách xa biển. Nhưng mình tin rằng sống trong cuộc đời này chúng ta đã và luôn ở trong biển. Là biển người rộng mênh mông, bên cạnh nhưng con sóng lằn của những con thủy triều.

Và bây giờ mình muốn cậu nhắm mắt lại. Nhìn xem. Phía trước ta là ai là Hajime và Mari. Họ đang đứng ở đó, hình như đang lắng nghe một điều gì đó.

“Ai là người cuối cùng bước lên từ biển
Người cuối cùng ấy đã trở về nhà
Mà không đóng nắp biển.
Vì vậy mà
Biển cứ mãi mở toang.”

Để mình kể cho cậu một cô gái có tên là Mari nhé. Cậu có biết điều mà mình ấn tượng nhất ở Mari là gì không. Đó chính là một thế giới nội tâm sâu sắc và cách cô ấy luôn biến hóa niềm tin ước mơ thành hiện thực.

Mình yêu thích cách cô suy nghĩ, cảm nhận cuộc sống xung quanh và luôn diễn giải chúng thành những ngôn từ giản dị nhưng mang rất nhiều triết lí sâu sắc.

“Tôi nghĩ khi con người gặp gỡ con người, chúng ta không nhìn vào khuôn mặt, ta nhìn vào tận tâm. Ta cảm nhận mọi thứ từ bầu không khí, giọng nói, rồi cả mùi hương..”

“Có thể ngoại hình là để người ta tự vệ, nhưng có lẽ là để thử thách con người. Bởi chỉ có những người vượt qua được sự ngần ngại đối với vẻ bề ngoài mới có thể chạm được vào sức mạnh của tâm hồn tinh tế bên trong.”

Cách cô ấy nghĩ về ước mơ của mình đơn giản bắt nguồn từ sở thích từ thuở nhỏ “mình thích đá bào đến như vậy, không chừng vì đó chính là thiên chức của mình.” Thật lạ lùng phải không, con người ta vốn dĩ đi rất xa để tìm kiếm thứ gọi là sứ mệnh của bản thân. Sau suốt chặng đường buôn ba tìm kiếm lại chợt nhận ra niềm yêu thích thuở nhỏ của mình lại chính là “thiên chức” sẽ đi cùng mình đến cuối cuộc đời. Nghe chừng có vẻ khó tin.

Cậu biết không mình thích hơn nữa cách cô ấy yêu hương mình, cách cô ấy tìm những nét đẹp trong đời sống hàng ngày. Thứ mà vốn dĩ trong nhịp sống hiện đại của công việc luôn khiến chúng ta quên đi cảm giác tận hưởng ấy. “Hãy xuống núi, mặc áo kimono mùa hè, đi guốc mà dạo,dạo phố mua đồ ăn và ăn uống, hãy nhìn những tấm lưới mà ngư dân phơi; ngắm nhìn những loài cá biển hiếm có còn sống được bày bán tạ hợp tác xã ngư nghiệp… Mọi người quá bận rộn, quá mệt mỏi khó có thể thong thả tham quan thị trấn như ngày xưa”. Đọc đến đây mình cảm thấy như ngỡ ngàng, bao lâu rồi giữa cái nhịp hối hả cuộc sống, áp lực, mình có thể dừng lại đơn giản chỉ để ngắm ánh nắng mặt trời ăn một bữa sáng tươm tất, ngồi thật im ngắm nhìn vẻ đẹp nơi thành phố mình sống. Hay vội vàng cuốn vào biết bao kế hoạch dự định mà mình theo đuổi mà chẳng bao giờ cho phép mình được dừng lại để xem mình đang đi về đâu.

Tự nhiên mình như tìm được một người bạn tâm giao, đồng điệu với tâm hồn mình. Mình cũng thích như cô ấy, muốn trở thành một người “Ngốc cũng được. Dù là ngốc cũng chỉ mong được sống bình lặng, an yên như chính bản thân mình thôi.”

Nhưng không chỉ đơn thuần như vậy. ở chính ở cô ấy lại mình lại nhìn thấy một con người vô cùng mạnh mẽ và luôn tin tưởng rằng: “Là con người, ta có năng lực vô biên. Cho dù có ai cố gắng xóa bỏ nó, ai đó cố gắng cào bằng nó, dù có bị kìm kẹp đến đâu thì cũng không bao giờ mất đi.”

Giá trị của những thứ ấm áp, những thứ bao bọc lấy ta càng thể hiện rõ, bản thân ta được hòa vào thật đẹp, trở thành một phần của mùa thu.”

Cậu biết không, khi được gặp Mari, được chìm đắm trong thế giới nội tâm tươi đẹp ấy. Mình như nhìn thấy một phiên bản tương lai của bản thân như ở trước mắt.

Mình chợt nhận ra mình đã tìm kiếm và khao khát gặp gỡ một cô gái trong thế giới của chính mình bấy lâu. Khao khát tìm thấy được sự tự do, tìm thấy những điều kì diệu và sống tràn ngập trong tình yêu thương.

Một cô gái mong được “cảm thấy thấu suốt”, một cô gái tìm ra “ thiên chức” từ những niềm đam mê nhỏ bé của mình. Một cô gái dám hành động cho ước mơ giữa thực tế trần trụi này. Một cô gái sống trong những suy nghĩ ấm áp ở một thế giới rất riêng của chính và luôn tìm cách xây dựng kiến tạo nên thế giới ấy.

Cô ấy muốn nhìn thế giới bằng đôi mắt giản dị và sống trọn vẹn từng ngày, thật chậm rãi. Biết ơn những điều cô ấy có và sống tốt hơn từng ngày.

Dù có những tổn thương, nhiều va vấp trong cuộc sống nhưng điều đó không thể ngăn cản cô ấy đứng lên một lần nữa làm lại cuộc dành cho mình.

Chiếc hộp thời gian của tuổi 23 cậu biết không – Nắp biển gửi không chỉ gửi đến cho mình một Mari đầy ngưỡng mộ, mà còn gửi đến cho mình một chiếc chìa khóa nhỏ gợi mở bước chân vào thế giới của mình. Có lẽ cậu sẽ chẳng tin nổi một cuốn sách nhỏ sao lại có thể mang đến thay đổi lớn đến vậy. Vì trái tim mình đã nhận được thông điệp cần thiết dành cho nó. Mọi thứ nhìn tưởng rất phức tạp nhưng thật ra chỉ đơn giản vậy thôi.

Thật đặc biệt phải không cậu, hôm nay mình xin gửi người bạn về với cậu. Nhờ cậu lưu giữ lại tất cả những xúc cảm trân quý của mình. Để dù thời gian có trôi qua, năm tháng làm bụi mờ vây kín .Khoảnh khắc nào đó mình tìm về. Mình sẽ vẫn có thể bồi hồi nhớ lại nhưng khoảnh khắc này. Có MÌNH có CẬU và có NĂP BIỂN của tuổi 23.

Cảm ơn cậu – Chiếc hộp thời gian ý nghĩa mang đầy hành trang của tuổi 23.
Mến thương.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top