Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Nhà Giả Kim

[BÀI DỰ THI SỐ 146]
Họ tên: Trần Nguyễn Phước Thông
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Nhà giả kim


Chào chàng trai học luật năm ba,

Hôm nay là một ngày thứ hai mưa gió bão bùng vào mùa mưa ở Sài Gòn, tâm trạng của mình lại dâng lên những dòng suy nghĩ lạ lùng mà chính mình cũng không thể hiểu nổi. Mình chợt có hứng viết những dòng này gửi đến cậu, tức là chính mình của một năm trước đây. Thực chất thì mình đã muốn viết những dòng này từ hồi tháng trước nhưng mãi lo đi chơi sau khi hoàn thành khóa luận tốt nghiệp nên giờ mới có thời gian ngồi viết lại những cảm xúc này gửi đến cậu. Vì sao ư? Vì cậu là một phần ký ức của mình, và mình thực sự muốn viết gì đó cho cậu lắm, chàng trai với đời sống nội tâm dạt dào cảm xúc ạ.

Ngẫm lại những khoảnh khắc đã qua, dù thực chất là khoảng thời gian một năm khá là ít ỏi để cho bất kỳ ai tự chiêm nghiệm lại quá trình trưởng thành của chính mình nhưng có lẽ mình cảm nhận được cậu đã lưu giữ được những trải nghiệm đẹp đẽ lắm đấy. Nào là đi du lịch cùng những người bạn thân dễ thương, nào là có thêm những suy nghĩ tích cực trong cuộc sống, nào là hoàn thành trọn vẹn những mục tiêu học tập đã đề ra trước đó,… Nhưng điều quan trọng nhất trong hành trình vừa qua là gì, cậu có biết không?! Đó là đọc thêm được nhiều sách hay trong giai đoạn căng thẳng của những lúc ôn thi hay làm luận văn tốt nghiệp đấy. Tại sao lại quan trọng nhỉ?! Chắc mình và cậu đều hiểu rõ bản thân thích đọc sách cỡ nào mà, kiểu một người bạn muôn thuở không thể thay thế được. Và mình tin rằng cậu cũng nghĩ việc đọc được quyển sách ấy lại chính là khoảnh khắc thay đổi quan trọng nhất trong vòng một năm qua của quá trình khám phá và nhận ra những tư tưởng và chính kiến sống của mình và cậu.

Cậu đoán được quyển sách ấy là cuốn nào chưa? Chắc đoán ra rồi nhỉ! Ừ, thì là cuốn rất nổi tiếng đấy: Nhà giả kim. Vậy giờ mình sẽ giải thích cho cậu tại sao quyển sách này lại mang đến những khoảnh khắc thay đổi quan trọng cho mình và cậu nhé. Chắc cậu thường hay suy nghĩ rằng: “Cuộc sống này sao lại mệt mỏi đến vậy. Tại sao mọi thứ lại không được như ý muốn của mình. Tại sao mình lại tệ hại như vậy?...”. Mình nhớ cậu đã có hàng loạt những câu hỏi tại sao như vậy và mình còn nhớ câu để kết thúc cho chuỗi câu hỏi tại sao ấy là: “Hay mình giải thoát bản thân mình khỏi cuộc sống đi?!”. Ừ, mình nhớ hết mà, những câu hỏi trong lòng cậu luôn vang vọng lại trong lòng mình hiện tại. Mình không nghĩ cậu sai khi có những suy nghĩ ấy đâu, vì mình biết rằng cậu đã trải qua những khó chịu như thế nào trong giai đoạn ấy mà. Và rồi sao nhỉ, khi mà cảm xúc của cậu kéo dài mãi cho đến khoảng thời gian nửa năm sau đó thì vô tình cậu đã đọc được cuốn Nhà giả kim, dĩ nhiên việc mình đang kể là tương lai của cậu và lại là quá của mình nên mình muốn cậu tò mò hơn về tương lai, về sự kiện quan trọng ấy. Hình như mình đã đọc trong một đêm thì xong luôn, mình và cậu có thói quen thức đêm mà, kiểu ban ngày sẽ không tập trung được ấy nhỉ. Nhưng mà nhiều người bảo nếu đọc Nhà giả kim một lần thì không thể hiểu được hết ý nghĩa đâu. Và đúng là khó hiểu thật ấy cậu ạ, mình đã phải đọc lại thêm ba lần nữa.

Và điều kỳ lạ đã xảy ra, dường như những tư tưởng lớn trong suy nghĩ của mình thay đổi cậu ạ. Mình học được gì cậu biết không? Mình nhận ra rằng cả mình và cậu đã có những suy nghĩ quá tiêu cực về cuộc sống này và để thay đổi thì chúng ta cần có “sự thanh tẩy”. Nhân vật Santiago trong truyện sau khi bán tất cả cừu, vượt biển và bị lừa hết tiền bạc thì chỉ còn có hai hòn đá Urim và Thummim tượng trưng cho ánh sáng và sự hoàn hảo. Công việc sau đó của cậu chàng là ở cửa hàng pha lê, một công việc tượng trưng cho tấm lòng trong sáng và mình đọc đến chi tiết này thì hiểu ra rằng để có thể nhìn rõ được mọi sự việc trong cuộc sống thì cần có một tâm hồn sáng trong, cần thanh tẩy đầu óc khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Khi mà bản thân mình dẹp hết được những ý nghĩ vẩn vơ thì tự bản thân mình cũng có cảm nhận như chính nhân vật trong truyện vậy, đó là cảm xúc từ trái tim sẽ đến với trái tim, tức là để sống hạnh phúc thì cần có những tình cảm chân thành thông qua ngôn ngữ đặc biệt của tâm hồn.

Bài học tiếp theo chính là phải biết cách tu tập, lĩnh ngộ nội tâm và luôn có bạn bè đồng hành. Trong truyện, nhân vật chính đã tìm cách hiểu về sa mạc, hiểu về phép tu tập nội tâm thông qua Đoàn lữ hành. Có lẽ Đoàn lữ hành chính là biểu tượng của những người bạn đồng hành cùng ta trong cuộc sống, dạy ta cách sống sao cho trọn vẹn. Và rồi nhân vật chính đã tìm cách học hỏi về thuật giả kim, đây chính là biểu tượng của sự tu tập để giác ngộ trong cuộc sống. “Khi kim loại được đun nóng nhiều năm, chúng sẽ mất những tính chất ban đầu và quay về Linh hồn thế giới. Nhà giả kim quan sát ngọn lửa đủ lâu tới khi dứt bỏ mọi phù phiếm của thế gian này”. Ngọn lửa ở đây chính là ngọn lửa nội tâm, dùng để đốt cháy tâm tham, sân, si của con người. Cậu biết không, mình thực sự đã rất an nhiên khi hiểu được ý nghĩa của ngọn lửa này.

Sau đó, tới đoạn Nhà giả kim xuất hiện và chỉ dẫn cho chàng trai: “Hãy lắng nghe trái tim. Đừng nghĩ về những gì đã bỏ lại sau. Chỉ có cách duy nhất để học, đó là hành động”. Rõ ràng, người thầy đang chỉ cho cậu ta rằng phải biết làm chủ cảm xúc của chính mình vì làm chủ cảm xúc còn khó hơn là làm chủ tâm trí. Và rồi mình cũng nhận thấy bài học về sự mở lòng. Mình và cậu có lẽ ít khi mở rộng trái tim đón nhận sự nhiệt thành của ai đó nhỉ. Mình thực sự ân hận vì điều này ấy, không phải là ích kỷ với người khác mà hành động ấy là ích kỷ với chính bản thân mình. Và quan trọng nhất là, khi mở rộng trái tim, dường như giấc mơ của mình cũng rộng mở hơn lúc trước. Mình nhận được những mối quan hệ mới, những cơ hội mới, thách thức mới để trưởng thành hơn. Và kết thúc của câu chuyện ấy là câu hỏi nhân vật chính chết hay là biến thành cơn gió. Thực ra kết quả biến thành gì không quan trọng mà quan trọng là trước khi trở thành gì ở giai đoạn cuối thì trước đó chúng ta có chinh phục được thử thách cuối hay không. Và quan trọng là mình và cậu có tin vào khả năng, vào bản ngã của chính mình hay không. Nếu như cậu dám ước mơ, dám thực hiện và tin vào những nỗ lực của bản thân thì mọi thứ sẽ trở thành hiện thực.

Mình còn nhiều điều muốn kể cho cậu nghe về những bài học mình nhận ra được từ cuốn sách này lắm, nhưng lúc này mình lại phải đi học rồi. Thực lòng, mình muốn cảm ơn cậu nhiều lắm vì mình biết những đau khổ của cậu chính là những thử thách mà mình cần phải vượt qua để trưởng thành và thành công trong cuộc sống. Cảm ơn cậu đã là một phần hồi ức không thể nào quên được của mình nhé.

Tạm biệt cậu!
Trần Nguyễn Phước Thông của 2019.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top