Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Quá Trẻ Để Chết

[BÀI DỰ THI SỐ 131]
Họ tên: Nguyễn Thị Bảo Ngân
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Quá trẻ để chết" Hành trình nước Mỹ"


Đời người luôn có những khoảng thời gian gọi là “giá như”: một là khi người ta có tuổi trẻ nhưng không nhận ra giá trị của nó, hai là khi tuổi trẻ qua đi, người ta lại tiếc hoài vì những phung phí tháng năm mà không bao giờ được trở lại.

Gửi cậu, người đã quyết định mua cuốn sách “Quá trẻ để chết: Hành trình nước Mỹ” chỉ vì cái tên của nó.Gửi cậu, người đã cất đi cuốn sách ấy vào ngăn tủ suốt 3 năm mà không hề đọc lấy vài dòng sau trang bìa đó.
Gửi cậu, tôi của những ngày tháng có tuổi trẻ nhưng chẳng biết để làm gì.

Lại một ngày vô vị trôi qua nữa đúng không? Hôm nay cậu lại đi về trên con đường quen thuộc và đang nằm dài trên chiếc giường mà cậu đã chán ngấy nó từ rất lâu rồi đúng không? Cậu nhìn vào khung cảnh xung quanh, nhìn vào những mối quan hệ trước mắt, nhìn vào công việc thường trực mỗi ngày và cậu chẳng tìm thấy một lý do gì để tiếp tục chúng nữa, đúng không?

Cậu lúc nào cũng ước giá như thượng đế điểm tô thêm chút màu bi kịch thì có lẽ cậu sẽ dễ dàng kết thúc cuộc đời này hơn là ngồi xếp khuôn rồi tự quăng mình vào một mớ tẻ nhạt ấy, cậu bức bối vì đến một lý do để chết mà cũng chẳng có. Nhưng thật may mắn vì cậu đã tiếp tục sống cho đến ngày cậu mở quyển sách ấy ra một lần nữa và đi cùng con chữ trong đó đến hết cuộc hành trình, để có được tôi ngày hôm nay.

“Quá trẻ để chết” không phải là một lời khuyên răng xáo rỗng, không phải là một câu trả lời qua loa và càng không đơn thuần là một cuốn sách tự truyện - du ký của Đinh Hằng. “Quá trẻ để chết” không dạy tôi bài học, nó chỉ giúp tôi nhận ra giá trị của tuổi trẻ, của những chuyến đi và trải nghiệm.

Tôi như đi cùng Đinh Hằng đến Hành trình nước Mỹ từ Bờ Đông cho đến Bờ Tây, từ những ngày xuân đầu tiên đi qua mùa hè thiêu đốt và đến với những ngày thu sương mù.

Cô ấy và tôi đều là những “lữ khách cô độc không quá khứ cũng chẳng tương lai” nhưng trên vai chúng tôi đều mang theo những nặng nề khó trút bỏ. Chướng ngại vật của cô ấy là sự đau đớn vì một mối tình tan vỡ còn tôi thì muốn tìm cho mình một lý do để sống.

Có những lúc tôi tấm tắc khen sao mà cô ấy cho tôi thấy một nước Mỹ đẹp quá, cô ấy khiến tôi phải gật gù vì có những suy nghĩ và hành động giống vậy. Nhưng cũng có những lúc càng đọc tôi càng như đang dấn thân vào một cuộc tranh cãi gián tiếp với chính tác giả vì những quan điểm quá khác biệt.

“Quá trẻ để chết” được viết ra không đơn thuần là cảm nhận, chiêm nghiệm của cá nhân người viết mà ẩn sâu trong đó còn là những thông điệp quý giá mà tác giả muốn truyền đạt đến người đọc.

Hành trang tuổi trẻ nếu chỉ gói gọn bằng sự bồng bột, xốc nổi mà quên mang theo những mục tiêu, dự định thì chẳng khác nào la bàn mất nam châm, hữu hình nhưng vô dụng? Khi tôi cảm thấy lo lắng cho những quyết định thiếu nghiêm túc của mình cũng là lúc tôi phải tìm cho mình một hành trình đúng đắn để đi. “Những cuộc hành trình lớn luôn cần những trái tim dũng cảm”, tôi bắt đầu ngưng thụ động, ngưng chán nản với cuộc sống này, hóa ra đọng lại trong tôi cuối cùng lại nhiều hơn một nước Mỹ, nhiều hơn một lý do để sống.

Tôi viết những dòng này là để nhắc nhở cậu mau chóng mở ngăn tủ ra bước vào cuộc hành trình sớm hơn một chút, những ngày tháng tuổi trẻ chỉ đáng quý khi cậu biết trân trọng nó, đừng khiến tôi cứ tiếc hoài 3 năm lãng quên hành trình ấy. Cậu nhé?

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top