Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh
[BÀI DỰ THI SỐ 161]
Họ tên: Trịnh Ngọc Ánh
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: "Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh” của Nguyễn Nhật Ánh
Chào cô bé 13 tuổi của tớ!
Chắc hồi đó cậu sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng 4 năm sau mình sẽ ngồi lại và viết cho chính mình những điều đã và đang trải qua ở tương lai đâu nhỉ?! Ngay cả thời điểm hiện tại, chính tớ còn thấy thật “điên rồ”. Nhưng bạn biết không, tớ thực sự thích cảm giác “điên” này, bởi tớ có một bất ngờ vô cùng to lớn gửi đến cậu: Tớ Học Chuyên Văn
Ừm, chính xác! Cậu không hề nhìn nhầm. Tớ cá rằng cậu sẽ rất sốc, và lại nổi giận ầm ĩ lên cho coi; chẳng phải ngày đó có cô bé rất hùng hồn tuyên bố “Tẩy Chay Môn Văn” sao? Cái đứa mà suốt ngày chỉ vùi đầu vào Toán và Anh, suốt ngày ngủ trong giờ Văn, và “từng” khinh bỉ nó… và giờ thì lại học chuyên. Đúng giờ nghĩ lại bản thân tớ cũng thấy nực cười…
Tớ biết là đầu cậu đang biểu tình đòi biết “Lý Do” cho quyết định “sét đánh” này đúng chứ? Được rồi, không dài dòng nữa, tớ chuyển ban vì cuối năm lớp 8 tớ đã “bén duyên” với cuốn truyện ngắn “Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh” của Nguyễn Nhật Ánh...“Chỉ vì một cuốn truyện mà quyết định chuyển ban???” - đây hẳn là câu hỏi đang treo lơ lửng trên đầu cậu nhỉ.
Cậu biết không, với tớ, đó không chỉ là một cuốn truyện, mà đó là sự khởi đầu, là bước ngoặt “trưởng thành” của đời chúng mình đấy. Tớ đã nghe ở đâu đó nói: có ba cột mốc đánh dấu sự trưởng thành của con người; lần thứ nhất là gặp được một người thầy tốt, lần thứ hai là sau nhiều lần tranh đấu với bản thân mình, và lần cuối cùng là khi đọc được những cuốn sách hay.
Chúng mình đã trưởng thành như vậy!
Giờ nghĩ lại mình cũng không nhớ rõ cơ duyên nào khiến mình có “động lực” để cầm quyển sách khá dày, toàn chữ là chữ lên để đọc. Nhưng mình nhớ rất rõ rằng mình đọc cuốn sách đó chỉ vỏn vẹn 1 tối, và là thức đến 3h sáng để đọc. Hôm ấy mình đã không làm toán cực trị, không chia động từ. Hôm ấy mình biết đến Thiều-một người cậu bé nghịch ngợm, tinh quái,một người anh có ích kỷ, hẹp hòi; biết đến Tường- một cậu bé tốt bụng,một người em hết mực thương anh, vì bảo vệ anh mà sẵn sàng đánh nhau, mà chịu đòn thay anh, vì anh mà phải nằm liệt giường; mình còn biết đến Mận - cô bé có cái tên thật dịu dàng, đơn thuần, nhưng lắm lắm những trắc trở, như chính con người em vậy…Cuốn sách là những mảnh truyện ngắn kể về tuổi thơ đầy đẹp đẽ, và chân thực.
Tớ cảm thấy nhớ, thấy thương những ngày vui vẻ đã qua ấy quá chừng. Và tớ yêu chất văn của Nguyễn Nhật Ánh, yêu cái cách mà Nhà văn đã và đang góp nhặt từng “mẩu” tuổi thơ để kể lại cho con người, yêu cái cách mà Nhà văn trân trọng vẻ đẹp hồn nhiên, ngây ngô, trong sáng của trẻ thơ. Và tớ cũng muốn trở thành người như vậy, muốn được đặt bút, được viết, được sáng tạo và tưởng tượng; muốn được khám phá thêm nhiều câu chuyện tuyệt vời khác. Tớ xin vào đội tuyển học sinh giỏi Văn và bắt đầu một cuộc hành trình mới của bản thân; tớ tìm đến truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh, những tác phẩm trước đó và sau này, rồi bỗng thành nghiền thành fan của Bác lúc nào chẳng hay (thông báo tin vui là tớ đã full Combo Nguyễn Nhật Ánh rồi nhoé).
Không chỉ dừng lại ở đó, tớ bắt đầu tìm hiểu nhiều hơn về các đầu sách, các thể loại sách, đã dần tiết kiệm chi tiêu để tự mua những cuốn sách mình thích, bắt đầu tập tễnh viết review sách. Có đọc sách mới thấy, mình sao mà vô tâm quá, chai sạn quá; (không biết mình có đang “thần thánh hoá” sách lên quá không nhỉ) nhưng ảnh hưởng mà sách để lại cho mình là quá nhiều sự đổi thay. Mình đã biết giao tiếp khôn ngoan hơn, đã tinh ý và nhạy cảm hơn trong tình cảm, đã biết quan tâm đến người khác; tính cách cũng lớn theo từng ngày, không còn dễ nổi nóng và mất bình tĩnh như trước, dần biết suy nghĩ thấu đáo vấn đề bằng nhiều góc độ; biết sống hiệu quả, sống có mục đích, kiểm soát thời gian; dần hướng ngoại và dám thể hiện mình, thử sức mình trên nhiều phương diện (ngay việc tớ viết cho cậu chính là dám tham gia thử sức trong một cuộc thi nói về sự trưởng thành)...
Ở cấp 3, tớ đã có những người bạn tuyệt vời, và họ cũng thích sách; bọn tớ dành hàng giờ để nói với nhau về một cuốn sách, về những điều hay ho mà bản thân tìm thấy ở đó, về kinh nghiệm mua và đọc sách, những lần thức đêm săn sale...
Hiện tại, sách đối với tớ là một cái gì đó vô cùng quan trọng không thể thiếu, và có lẽ phải cảm ơn “Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh”, cảm ơn nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã góp phần mang một cô bé “ghét Văn” trở nên thích viết lách, thích sách. 17 - cái tuổi trẻ còn nhiều nông nổi, bản thân tớ chưa dám chắc đây là phiên bản hoàn hảo nhất của mình, nhưng hiện tại, tớ đang cảm thấy rất yêu cuộc sống này. Hẹn gặp lại cậu vào một thời điểm tươi đẹp nào đó trong tương lai, khi ấy tớ chắc chắn sẽ còn hoàn hảo hơn hiện tại