Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Tuổi 20 Tôi Đã Sống Như Một Bông Hoa Dại

[BÀI DỰ THI SỐ 098]
Họ và tên: Trần Thảo Vân
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: “Tuổi 20 tôi đã sống như một bông hoa dại”


Gửi tôi – cô gái tuổi hai mươi – ngốc ngếch nhưng đơn thuần, lặng lẽ nhưng cũng vô cùng rực rỡ.

Tuổi hai mươi của tôi là những ngày vô định, lạc lõng giữa những dòng người trên phố xa. Miệng luôn tươi cười, cố tỏ ra mình rất ổn, diễn thật tốt vai diễn “con người ta”, nhưng có ai biết thật sâu trong lòng tôi là biển động, mưa giông.

20 năm trôi qua, là mấy mươi lần tôi gục ngã. Mệt mỏi, chán chường qua những cuộc thi nhưng lúc nào cũng phải tỏ ra mình thật ổn. Bao nhiêu đêm ngủ vùi trên bàn học, là bấy nhiêu lần nước mắt cứ chảy xuôi. Tôi không hiểu tại sao lúc ấy mình lại khóc, nhưng thật sự ở những năm tháng ấy tôi lại không kìm nén được nổi đau. Không biết đã tự chất vấn, tự hỏi bản thân bao nhiêu lần trong những đêm đen tĩnh mịch ấy, cuối cùng điều tôi thật sự muốn là gì? Cuộc sống của tôi lúc này, có phải là tôi đang làm chủ, hay đã lạc lối trong mê cung của cuộc đời tự bao giờ.

Tôi cứ loay hoay mãi với các cuộc thi mà chẳng bao giờ biết ngày kết thúc. Nếu đạt kết quả tốt, chẳng phải tôi lại tự tìm cho mình một chiếc vé tàu trên những đêm đen học mệt mài quên năm tháng. Vậy có thật sự tôi đang phấn đấu theo nguyện vọng của gia đình, sự kỳ vọng của thầy cô, hay tôi đang tự đánh vật với chính suy nghĩ của mình. Tôi muốn buôn bỏ, vì tôi chẳng biết mục tiêu trước mắt là gì, nhưng nào có thể buôn tay. Bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu kỳ vọng, nào có phải là dễ dàng để kết thúc.

Đã từng trãi qua những phút giây dại khờ, những lần lầm lỗi, cũng như những lần sai chưa biết ngày bắt đầu lại. Thời gian cứ trôi, cho đến khi tôi vô tình chạm ánh mắt trên kệ sách ngày hôm ấy. Chẳng quan tâm có phải best seller, vì đâu phải món ăn tinh thần nào cũng vừa miệng. Có ngươi thích trinh thám, có người thích tản văn, có bạn thích khoa hoc. Ta đâu thể nào dựa vào thể loại để đánh giá một người có uyên thâm văn học, cũng như không thể đánh giá một người qua cái nhìn một phía, cũng như tác giả đã viết “Tôi nghĩ công việc toàn thời gian của chúng ta là làm người, mọi việc khác chỉ là bán thời gian, không thể đánh giá thành công của ai đó chỉ qua công việc bán thời gian của họ”.

Sống theo cách mình từng mơ, thành công theo cách mình định nghĩa, chứ không phải dựa trên khuôn mẫu “một vợ, hai con, nhà ba tầng, xe bốn bánh” đã được định kiến đặt ra. Con người luôn mở tưởng những thứ không hiện hữu. Họ luôn nuối tiếc quá khứ, mong mỏi ở tương lai, nhưng dường như hiếm ai biết trân trọng hiện tại. Và sách – Tuổi 20 tôi đã sống như một bông hoa dại của Tác giả: Trang Xtd - chính là một người bạn, nguời bạn này dạy tôi biết yêu hơn những gì tôi đang có, dạy tôi biết học cách từ bỏ những mộng cảnh cao xa mà vô thực, để rồi biết nhìn lại, biết yêu hơn những thứ bình dị xung quanh ta. Trang Xtd đã giúp tôi nhìn đời qua lăng kính mới, một lăng kính cũ kĩ suốt 20 năm nhuốm màu u uất.
Như được thức dậy từ giấc ngủ vùi, muốn có được hy vọng ở tương lai, thì ngay hôm nay tôi phải hành động. Thời gian luôn chảy trôi, một năm có bốn mùa và cây đã đến mùa thay lá, như để con người thay đổi nhận thức của chính mình. Cũng như việc đi qua mùa mưa, ta mới biết được sự oi bức của ngày hè, mỗi sự vật sự việc đến với cuộc sống này, đều mang một ý nghĩ rất riêng, không ai là vô dụng, không sự cố gắng nào là lãng phí.

Một hoa hồng trồng trong nhà kín, hay một hoa dại mọc ven đường cái nào mới là tốt. Có người thích sự kiêu sa, cũng sẽ có người tìm về sự chân chất thật thà. Rồi ai cũng tìm được bến đỗ, tìm được mái ấm, tìm được một ngôi nhà của riêng ta. “Có một ngày người ta sẽ nhân danh tuổi trẻ bỏ tất cả để mà ra đi, và cũng có những ngày khác người ta không muốn nhân danh cái gì cả, bỏ tất cả để trở về”. Trở về để thấy tóc bà đã trắng, lưng ngoại còng, mắt mẹ cũng buồn hơn. Bạn còn rất nhiều lần tung cánh bay đi, nhưng bà được bao ngày chờ cháu quay trở lại.

Bông hoa dại tuy thấp bé nợi bụi cỏ ven đường, nhưng dường như lại kiên cường, bất khuất. Bông hoa ấy dám làm dám chịu, dám nhìn đời cũng dám đổi thay.

Tôi không tiếc nuối, tôi chỉ ngưỡng mộ cô gái năm xưa, dù mệt mỏi, dù đã từng buông xuôi nhưng quyết không lùi bước. Hiện giờ, tôi không hối hận, vì bây giờ, tôi đã là tôi. Được sống trong từng con chữ, hoà mình vào từng câu văn, chạm tới những nỗi lòng và gõ nhẹ vào nhịp đập của trái tim những người yêu sách. Tôi không thể thay đổi quá khứ, nhưng tương lai thì vẫn còn đợi tôi, ngay bây giờ tôi đã làm chủ bản thân mình, nắm chặt dây cương và đời đừng hòng đi lạc.

“Cuộc sống sẽ chẳng thay đổi, cho đến khi nào bạn thay đổi chính bản thân mình”.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top