Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Bạn Đã Bao Giờ Thấy Hối Hận Sau Khi Làm Việc Tốt?

BÀI DỰ THI 141: BẠN ĐÃ BAO GIỜ THẤY HỐI HẬN SAU KHI LÀM VIỆC TỐT?

Họ và tên: Sương Mai

/Chúng ta đang sống trong một xã hội hiện đại và văn minh, hãy hành xử thật đúng mực, đừng để ai phải phiền lòng bạn nhé!/

---

Tôi muốn hỏi các bạn rằng: “Các bạn có bao giờ cảm thấy hối hận khi làm việc tốt chưa?” Tôi thì có… Thật ra đó không phải là hối hận, chỉ là một cảm giác buồn chán và thất vọng đến vô cùng khi phải chứng kiến người mình yêu thương buồn bã vì chính việc tốt mà người ấy đã làm.

Trước đây tôi có đọc được một bài viết trên Facebook kể về chuyện bạn A và bạn B chơi thân với nhau. Vì A không thích ăn trứng (hay không ăn được thì tôi không nhớ rõ) nên mỗi ngày đều đưa phần trứng của mình cho B ăn. Lâu dần thành thói quen, B đã mặc định phần trứng của A cho mình là lẽ đương nhiên, cho đến một ngày bạn C xuất hiện. Bạn A (vì một lí do nào đó) trong giờ ăn đã đưa phần trứng của mình cho C, điều này làm B phật ý và sau đó đã tỏ thái độ không tốt với A. Câu chuyện này chắc hẳn cũng đã quen thuộc với những bạn có thói quen lướt Facebook mỗi ngày như tôi đúng không nào? Lúc đọc được bài viết đó, tôi thật sự đã nghĩ rằng câu chuyện được kể trên kia không thể nào có thật được, sao trên đời lại có kẻ xấu tính, ích kỷ như B được cơ chứ! Trước giờ, người thân, bạn bè và mọi người xung quanh tôi đều có cách hành xử khá tốt, dù có tệ thì cũng không có chuyện trách móc hay tỏ thái độ không tốt với người đã từng giúp đỡ mình. Có lẽ tôi đã quá ngây thơ! Tôi nhận ra mình là một con người sống khá nội tâm, thế nên các mối quan hệ xã hội của tôi cũng chẳng có ai khác ngoài bạn bè thân thiết, người thân, họ hàng và một số ít người hàng xóm khác. Bởi vậy, cuộc sống trong suy nghĩ tôi mới thật tốt đẹp! Nhưng mẹ tôi lại khác, mẹ là một giáo viên, vì vậy các mối quan hệ xã hội của mẹ có thể nói là rất nhiều. Nhưng các mối quan hệ dù nhiều đến đâu thì cũng chỉ là xã giao, cũng chẳng có gì đáng nói nếu mẹ không giúp đỡ một phụ huynh có hoàn cảnh khó khăn trong trường. Và đây cũng chính là câu chuyện mà tôi muốn kể:

Gia đình tôi không thuộc dạng nghèo khó nhưng cũng chẳng khá giả cho lắm, có thể gọi là vừa đủ sống; bố tôi là bảo vệ của một công ty lớn nhưng cũng chỉ được hưởng mức lương rất bình thường, còn mẹ - như đã nói ở trên – là một giáo viên mầm non. Thu nhập của gia đình tôi cũng thuộc mức khá, cũng đủ chi tiêu cho những nhu cầu thiết yếu hằng ngày và có thể dành ra một chút ít tiết kiệm phòng những lúc khó khăn. Cuộc sống của gia đình tôi vẫn bình thường cho đến một hôm, có một người phụ nữ gọi điện cho mẹ tôi, nhờ mẹ tôi trông hộ con gái cô ấy (học mẫu giáo ở trường mẹ tôi) sau giờ học, cô ấy không thể đón con bé vì còn phải đi làm đến tận tối mới về. Mới đầu mẹ tôi cũng không đồng ý vì một số lý do, nhưng cô ấy vẫn nài nỉ, còn suốt ngày khủng bố điện thoại của mẹ tôi rồi than vãn đủ điều nên mẹ tôi đành miễn cưỡng đồng ý, cô ấy cảm ơn rối rít rồi còn hứa sẽ trả tiền công hằng tháng cho mẹ tôi. Mặc dù là miễn cưỡng đồng ý nhưng mẹ tôi cũng vô cùng tận tâm giúp đỡ, chiều nào đi làm về cũng đón con gái cô ấy về, rồi còn mang đồ chơi của em tôi cho con bé chơi, tôi và em tôi cũng luôn chơi cùng con bé, có kẹo hay bánh cũng đều kia cho con bé một phần… Nói về cô phụ huynh kia một chút, gia đình cô ấy rất khó khăn, cô mồ côi mẹ từ sớm, không được học hành tử tế nên chỉ có thể làm công việc lao động chân tay vất vả; tôi không được nghe kể về chồng cô ấy, chỉ biết là cô có một ông bố lúc nào cũng thích chửi bới, mắng mỏ con cái khiến cô ấy rất khổ tâm. Có thời gian, cô ấy liên tục đi làm về muộn, con bé chơi ở nhà tôi cho đến tối mịt mới được đón về, mẹ tôi liền sốt ruột hỏi:

- Sao em về muộn thế? Bay giờ về mới nấu cơm à?

thì cô ấy chỉ trả lời:

- Không, giờ hai em con em về ăn mì tôm.

Rồi vội vã đi về. Mẹ tôi lúc đó cũng chỉ biết thở dài.

Sau hôm ấy, gia đình tôi ăn cơm sớm hơn hẳn mọi ngày. Lí do là vì mẹ tôi thương con bé kia còn nhỏ mà phải ăn mì tôm thay cơm, sợ bé đói. Những ngày sau đấy, cô ấy còn để con bé đạp xe đạp qua nhà tôi vào mỗi buổi sáng để mẹ tôi đưa đi học hộ (đương nhiên là cô ấy có đi cùng con từ nhà cô qua nhà tôi, xe của con bé để luôn ở nhà tôi để chiều chiều bé có thể đạp xe đi chơi cùng em tôi). Lại một hôm nữa, vào một buổi tối, cô ấy gọi điện thoại liên tục cho mẹ tôi, cầu xin mẹ tôi cho cô ấy đến nhà tôi ăn cơm tối cùng vì bố cô cứ liên tục mắng mỏ cô chỉ lo đi làm, không biết chăm con… Cô ấy nói rất to, nói như quát vào điện thoại, mặc dù lúc ấy mẹ tôi không mở loa ngoài nhưng tôi ngồi gần đó vẫn nghe rõ mồn một. Tôi vốn rất ghét việc tiếp xúc với người lạ, việc mẹ tôi nhận trông con cô ấy và để con bé dùng cơm tối cùng gia đình tôi đã khiến tôi không được thoải mái rồi, vì vậy tôi ra hiệu bảo mẹ từ chối. Tất nhiên mẹ tôi cũng hiểu, mẹ cũng không muốn bố con tôi khó xử nên đã từ chối, nhưng cô ấy vẫn cứ kêu gào, cầu xin… Cuộc điện thoại kéo dài tận hơn 30 phút. Cuối cùng cô ấy cũng chịu bỏ cuộc, mẹ tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Được khoảng vài tháng, cô ấy nói với mẹ tôi là không cần đón con cô về nữa, tôi cũng chẳng buồn hỏi mẹ lí do, chỉ cảm thấy mừng cho mẹ vì đã trút bỏ được gánh nặng. Mấy tháng qua, số lần cô ấy gọi điện cho mẹ tôi có lẽ còn nhiều hơn số ngày mẹ tôi đón con cô về nhà. Thế nhưng chiếc xe nhỏ của con gái cô vẫn còn ở nhà tôi.

Khoảng một tháng sau đó, cô ấy vẫn chưa mang chiếc xe ấy về, và mẹ tôi không còn liên lạc được với cô ấy nữa. Lí do là vì cô ấy chưa gửi tiền công cho mẹ tôi, có lẽ cô nghĩ mẹ tôi gọi điện để đòi tiền mà cô thì không có khả năng chi trả, nhưng hoàn cảnh nhà cô, mẹ tôi hoàn toàn hiểu rõ, vì vậy mẹ chỉ gọi để nhắc cô sang mang xe về cho bé nhà cô thôi, và cho dù có gọi điện, nhắn tin từ ngày này qua ngày khác thì cô ấy vẫn không phản hồi lại! Bố tôi biết chuyện, trách mắng mẹ tôi đã tự rước mệt vào thân khiến mẹ rất buồn, mẹ đã khóc rất nhiều. Tôi thương mẹ lắm, nhưng tôi cũng hiểu cho bố. Bố cũng thương mẹ vất vả, trách mắng cũng chỉ vì muốn mẹ bớt lo lắng cho người khác mà quan tâm bản thân nhiều hơn thôi, chỉ là bố không biết cách thể hiện khiến mẹ buồn thêm. Tôi buồn lắm, không hiểu tại sao cô ấy lại hành xử như vậy, mẹ tôi đã tận tình giúp đỡ cô ấy, sao cô ấy lại nỡ…

Tôi kể lại câu chuyện này không phải vì muốn trách móc, cũng chẳng phải để than vãn, tôi chỉ mong các bạn sau khi đọc được câu chuyện này sẽ tự rút ra bài học cho bản thân mà thôi. Chúng ta đang sống trong một xã hội hiện đại và văn minh, hãy hành xử thật đúng mực, đừng để ai phải phiền lòng bạn nhé!

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top