Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Câu Chuyện Trầm Cảm

BÀI DỰ THI 114: "CHỈ LÀ ĐÙA THÔI"?CHẲNG AI LẤY CHUYỆN TRẦM CẢM ĐỂ ĐÙA

Họ và tên: Ác Giả

/Xét cho cùng, chúng ta, dù có bị trầm cảm hay không, vẫn luôn mong ước được chú ý và yêu thương./

---

"Chỉ là một câu đùa thôi."

Chỉ là một câu đùa à?

Mỗi khi tôi nổi xung lên khi nghe thấy ai đó dùng từ "trầm cảm" để đùa, tôi lại bị nói là một kẻ cứng nhắc. Tôi chẳng bao giờ hiểu được người ta đã tìm thấy điều gì thú vị khi dùng một căn bệnh để đùa. Thành thật mà nói, tôi chỉ thấy câu đùa đó chứa đựng quá nhiều sự phỉ báng.

Tôi dần xuôi theo cuộc sống và nghiêng mình về thế hệ mới. Tôi không cười vui với từ "trầm cảm" được dùng sai nghĩa, nhưng tôi đã tự cho phép mình được dùng từ ngữ đó với ý nghĩa đó, mong rằng mình có thể trở thành một thế hệ mới bình thường. Tôi sợ phải đối mặt với cô đơn khi mình bỗng thành một phần tách biệt. Bước qua ranh giới thật khó khăn, tôi phải đeo thêm một lớp mặt nạ nữa để thế hiện mình đang tồn tại trong quần thể.

Điều đó là đúng hay sai nhỉ? Tôi cho là không có câu trả lời thích hợp.

Nếu đứng trước một người bị trầm cảm và nói "ôi tôi trầm cảm quá" thì họ sẽ như thế nào? Tôi đã luôn nghĩ như thế mỗi khi dùng từ đó. À không, chính xác là từ khi mới nghe về từ "trầm cảm" mới ấy lần đầu. Có lẽ khi người ta buồn bã và bảo mình trầm cảm quá, họ đã không nghĩ nhiều như thế.

...

"Nãy giờ em tương tác với mọi người nhiều rồi, nên đến bài hát này, em xin phép được chìm vào thế giới của riêng mình. Thật ra, em là một người mắc phải căn bệnh trầm cảm, cũng giống như người đã sáng tác bài hát này."

Cô ca sĩ giới thiệu với khán giả về bài hát của mình. Trong suốt khoảng thời gian đồng hành cùng cô ấy dưới tư cách một người hâm mộ, tôi chẳng hề nhận ra điều đó. Người con gái ấy luôn tỏa ra năng lượng tích cực, tươi cười trên sân khấu, tươi cười khi chụp hình, tươi cười khi gặp mọi người,.... Dưới tư cách là idol của giới trẻ, đó là điều đương nhiên. Nhưng với một người trầm cảm, điều đó đã khó khăn thế nào, bản thân tôi không thể tưởng tượng nổi. Trong suy nghĩ của tôi, những người trầm cảm không bao giờ cười. Họ cứ sống lặng lẽ và đến một lúc nào đó thì từ giã mọi thứ, như cách mà họ đã sống. Đến hôm nay, tôi đã biết mình hoàn toàn sai lầm.

"Khi cậu nói rằng vẫn còn cậu ở nơi này

Bỗng nhiên tôi lại có một tia hy vọng kỳ lạ"

Lời hát của cô ấy như bóp lấy trái tim tôi. Một sợi dây nhỏ bé, mang ánh sáng nhỏ nhoi. Tôi nhắm mắt lại, để mặc cho sợi dây đó siết chặt. Không khí khán phòng tĩnh lặng, chuyển động của ánh đèn pha như hóa thành bông tuyết rơi xuống. Gọi là bông tuyết mà chẳng lạnh chút nào. Tôi cũng từ từ chìm vào thế giới của riêng mình. Ở thế giới tôi đấu tranh với những nỗi buồn, day dứt, thế giới sâu thẳm và đen tối.

Ước gì có thể khóc!

Bài hát, đối với tôi, chẳng có gì đặc biệt cả. Đúng cái kiểu bài hát có thể nghe được ở các quán cafe acoustic. Thế mà đau khổ quá! Đau khổ đến độ quên luôn cả chiếc điện thoại đang rung lên và gần chục tin nhắn hối thúc deadline của sếp trong túi.

Không ai vỗ tay khi bài hát kết thúc. Nhưng tôi tin rằng lời ca và tiếng hát của cô ấy đã chạm đến mọi người, như nó đã nhẹ nhàng âu yếm lấy tôi. Tôi đang đối diện với một người trầm cảm. Liệu tôi có thể nhận xét rằng bài hát này làm tôi trầm cảm không?

Xét cho cùng, chúng ta, dù có bị trầm cảm hay không, vẫn luôn mong ước được chú ý và yêu thương.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top