Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Có Một Cậu Bạn Đặc Biệt Như Thế Trong Lớp Tôi

BÀI DỰ THI 124: CÓ MỘT CẬU BẠN ĐẶC BIỆT NHƯ THẾ TRONG LỚP TÔI

Họ tên: Nguyễn Phương Anh

/Không có điều gì là tuyệt đối bởi cuộc sống luôn tồn tại những phương diện và điều quan trọng là chúng ta cần nhìn đa chiều và nhìn bằng trái tim yêu thương./

---

Jean Jacques Rousseau đã nói “Hãy đối xử với người khác theo cách mà mình muốn được đối xử”. Đối xử để cuộc sống tốt đẹp hơn, nhiều tình yêu thương chính vì vậy con đường đi tới trái tim phải xuất phát từ chính trái tim.

Lần đầu tiên gặp bạn ấy, tôi đã bất ngờ về cách chào giáo viên chủ nhiệm của cậu ta. Trong khi cả lớp đứng nghiêm túc chào thì cậu ta vỗ tay chào. Hành động cố tình đó khiến tôi và cả lớp chú ý. 

Cậu ta nhận được nhiều đánh giá từ thầy cô và bạn bè trong lớp. Thầy cô luôn cho là cậu ta vô lễ còn bạn bè thì không mấy thiện cảm. Với tôi, hành động ấy của cậu ta khá đặc biệt với tuổi học trò và tôi nghĩ hành động ấy không phải là vô lễ theo cách đánh giá phiến diện vô cảm. Mỗi người có cách thể hiện tình cảm của mình với một ai đó mà không nhất thiết phải khuôn mẫu. 

Giờ học đầu tiên có tên là chia sẻ để thấu hiểu. Trong khi chúng tôi còn loay hoay tìm kiếm đề tài của người khác thì cậu ấy lại có những chia sẻ của chính mình. Cậu ta chia sẻ việc giáo viên muốn học trò học giỏi môn học như vậy đồng nghĩa với việc học sinh phải học giỏi toàn diện. Cậu ta chia sẻ với một hình ảnh rất thực: Em thưa cô, miếng thịt còn có miếng nạc, miếng mỡ nên chúng em không thể môn nào cũng giỏi. Và điều đáng tiếc ở đây là nhà trường không có điều kiện để phát huy năng lực hội họa, âm nhạc, múa hát và thể thao của học sinh và khi ấy chẳng khác nào chúng em là những chú ếch leo cây. Và rồi cậu ta đã chứng minh cho cả lớp thấy: cậu ta vẽ rất đẹp và đam mê môn vẽ và thành công với môn Vẽ cho dù các môn học đều trung bình.

Cậu ấy thường xuyên có những suy nghĩ của cái tôi và lẽ đương nhiên cậu ta luôn bị phê bình bởi chính cái tôi của mình. Để hiểu được cái tôi có trong mỗi người không phải là ngày một ngày hai và điều cần có chính là một trái tim biết lắng nghe để hiểu. Các bạn cùng lớp có vẻ không hài lòng về những điều cậu ta nói, những việc cậu ta làm nên đôi khi các bạn cảm thấy sự có mặt của cậu ta là phiền phức, là rắc rối và có cả đề nghị cậu ta nên chuyển lớp. Cậu ấy cảm nhận được thái độ của mọi người đối với mình nhưng cậu ta không có ý định thay đổi vì người khác và điều quan trọng hơn là những gì cậu ta nghĩ và nói thì chúng tôi không dám nói.

Rồi một ngày, cậu ta không tới lớp. Điều này khiến cho chúng tôi thấy dễ thở bởi không khí lớp học trở nên bình lặng hay nói đúng hơn là yên bình. Ngày một, ngày hai, ngày thứ ba tưởng như bình thường nhưng tới ngày thứ 4 thì chúng tôi thấy trong lớp đang thiếu vắng âm thanh, tiếng cười, sự hài hước và đặc biệt là thiếu chính mình. Chúng tôi chợt nhận ra: cậu ấy chính là tiếng cười, là niềm vui của lớp. Những gì cậu ấy nói, những gì cậu ấy nghĩ và những gì cậu ấy đã làm rất đặc biệt. Thực ra sự thiếu vắng ấy có từ ngày đầu tiên khi cậu ấy nghỉ nhưng chúng tôi đã vô tình không bận tâm và qua vài ngày thì sự thiếu vắng ấy như hiện hữu thành hình hài.

Tất cả đều nhận thấy, cuộc sống học đường thật nhàm chán khi không có những tranh cãi, những mâu thuẫn tuổi học trò. Không còn người pha trò trong mỗi giờ ra chơi, không còn những câu trả lời hài hước trong mỗi giờ học, cũng không còn những câu hỏi để thầy cô dừng lại việc giảng bài và không còn những tranh luận nảy lửa với các bạn về những việc chung của lớp. Dường như chúng tôi đã hiểu ra điều gì nhưng không ai dám bộc lộ…

Tới ngày thứ 5, cậu ấy lại tới lớp như không có chuyện gì xảy ra, cậu ta lại tiếp tục với những câu chuyện trên trời dưới bể, lại là những trò trêu đùa chúng bạn và lại tiếp tục với những chia sẻ đôi khi là tranh luận. Chỉ có điều chúng tôi cùng tham gia cổ vũ và niềm vui lan tỏa nhưng có một điều mà mãi sau này chúng tôi mới biết chính cô giáo chủ nhiệm là người đã đề nghị cậu ấy nghỉ học 4 ngày.

Mỗi con người sinh ra ở cuộc đời này đều có một cá tính, một sở thích, thói quen và năng lực riêng. Có thể với người này là hạn chế nhưng trong từng hoàn cảnh thì đó là năng lực. Không có điều gì là tuyệt đối bởi cuộc sống luôn tồn tại những phương diện và điều quan trọng là chúng ta cần nhìn đa chiều và nhìn bằng trái tim yêu thương.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top