Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Đâu Ai Muốn Gặm Nhấm Nỗi Đau Một Mình

BÀI DỰ THI 104: ĐÂU AI MUỐN GẶM NHẤM NỖI ĐAU MỘT MÌNH

Họ tên: HM

/Tôi chỉ ước nỗi đau như một nút thắt, có thể cởi nút bất cứ lúc nào. Chỉ đợi nó chực trào ra tôi sẽ đón nhận lấy nỗi đau ấy tất cả. Tôi sẽ chịu luôn một thể, vì tôi không thích nó cứ mãi tồn tại âm ỉ trong con người tôi.../

---

Từ lúc tôi sinh ra đời đã không được ai chào đón, chỉ có mẹ tôi. Vì sao ư ? Vì tôi là con gái không phải con trai, họ không thích cũng là đúng thôi. Tôi nghĩ cái quan niệm "Trọng nam khinh nữ" ấy quan trọng đến thế sao? Khi chị gái tôi mới ra đời thì có rất nhiều ảnh, chụp cả hành trình lớn lên từng ngày của chị ấy. Nhưng tôi thì không, ngoài bức ảnh mừng Sinh nhật lúc tôi 1 tuổi thì không còn một bức nào khác. Đến bây giờ khi tôi đã lớn, tôi muốn xem lại lúc bé mình như thế nào, hình hài ra sao cũng không được. Nghe mẹ kể "Ngày ấy chỉ có hai mẹ con tôi chăm nhau, chắc tôi biết số phận của mình nên rất ngoan; không quấy để nguyên cho mẹ thêu". Tôi cảm thấy nơi trái tim khá nhói, khá đau nhưng vẫn may mắn là tôi còn có mẹ.

Khi tôi lên lớp 2 ông ngoại tôi bị bệnh nhồi máu cơ tim và gần một năm sau thì ông mất. Cảm giác mất người thân thật sự rất đau, ai đã từng trải qua sẽ thấu hiểu. Ông là người đã dạy tôi từng bảng cửu chương, kể cho tôi nghe từng câu chuyện. Ông dạy tôi rất nhiều điều nhưng chưa kịp nhìn thấy tôi trưởng thành, ông đã bỏ tôi mà đi. Ngày hôm ông mất tôi đã khóc rất nhiều. Bây giờ đã lớn, mỗi khi ra thăm mộ ông tôi lại đứng nói chuyện với ông một lúc. Bất chợt nước mắt lại trào ra tuôn xối xả , tôi không ngăn được nỗi nhớ ông. 

Khi bước vào ngưỡng cửa trung học cơ sở, những lần chứng kiến bố mẹ bất hòa ngày càng chồng chất lên. Tôi không bao giờ muốn mình phải chịu cảnh như vậy. Tôi không muốn nhìn thấy nước mắt mẹ rơi, mẹ tôi đã chịu đựng đủ những đau khổ rồi. Và những lần như vậy, tôi lại cùng mẹ khóc. Đêm đến, tôi lại trốn trong chăn khóc một mình. Tôi òa lên như một đứa trẻ, muốn khóc tôi sẽ khóc vì nó làm nhẹ lòng tôi. 

Dần dần lớn tôi bị cuốn vào guồng quay áp lực của những mùa thi. Những áp lực về học lực, điểm số cứ bủa vây lấy con người tôi. Tôi rất sợ bị điểm kém và làm bố mẹ phải thất vọng về tôi. Nhiều lần tôi tự hỏi "Điểm số quan trọng đến vậy sao", sao con người lại dùng điểm số để đánh giá một cá nhân. "Tại sao lại không hỏi con thi có mệt không? Có đang phải chịu những áp lực gì không?". Tôi chắc chắn gần như ai cũng giống tôi, trong đầu luôn luôn hiện ra một loạt những câu hỏi như vậy. Nhưng các bạn ạ, bố mẹ cũng đang phải chịu nhiều áp lực về cơm áo gạo tiền. Nhìn những nguy hiểm cứ rình rập, những giọt mồ hôi cứ rơi tầm tã, những vết chai sần ngày càng nhiều tôi mới biết thương bố mẹ nhiều hơn. Tôi sẽ không chất vấn "Giá như bố mẹ chịu là con, đặt hoàn cảnh vào chính con". Bạn đau, bố mẹ bạn lại càng đau nhiều hơn; bố mẹ cũng không hoàn hảo. Vậy nên, tôi sẽ không bao giờ trách cứ bố mẹ nữa. Nếu có áp lực, tôi sẽ tự mình chịu; nếu có gặp phải những vấp ngã, tôi cũng vẫn sẽ tự đứng dậy. 

Tôi đã biết bỏ ngoài tai miệng lưỡi của thiên hạ. Tôi biết ngoài kia bạn bè có rất nhiều người không thích tôi. Họ buông lời cay đắng với tôi nhưng tôi đã không còn quan tâm nữa. Tôi muốn được sống là chính mình, không vì bất cứ ai, bất cứ điều gì mà làm tổn thương đến bản thân mình. Vì tôi biết cuộc sống sẽ rất bất công.  

 Có những lúc tôi nghĩ một mình rất ổn, rất hạnh phúc. Phải chăng tôi đã sai, sẽ không ai là muốn phải cô đơn đúng không? Trường cấp 3 cách nhà tôi 8km, những hôm đi học thêm tối tôi phải tự về một mình. Trời càng về đêm, khung cảnh càng lạnh lẽo và lòng tôi cũng vậy. Chơi vơi trên chiếc xe đạp điện, tôi nghĩ về tất cả. "Tại sao tôi lại cô đơn đến thế này", đường về rất sợ nhưng tôi vẫn phải cố. Rồi bất chợt giọt nước mắt lại rơi, một đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc. Tôi khóc vì tôi đã quá đau, vì tôi không có ai để nói ra hết lòng mình. Tôi đã dần quen đem những tiếng lòng của tôi đặt trên trang giấy. Quyển sổ nhật kí với tôi bây giờ nó không chỉ đơn giản là một cuốn nhật kí, nó đã thành một người bạn. Khi tôi cần nó sẽ tâm sự cùng tôi.

Tôi chỉ ước nỗi đau như một nút thắt, có thể cởi nút bất cứ lúc nào. Chỉ đợi nó chực trào ra tôi sẽ đón nhận lấy nỗi đau ấy tất cả. Tôi sẽ chịu luôn một thể, vì tôi không thích nó cứ mãi tồn tại âm ỉ trong con người tôi...

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top