Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Khi Tôi Đủ Tự Tin

BÀI DỰ THI 192: KHI TÔI ĐỦ TỰ TIN

Họ và tên: hwa16

/Nhìn mình trong gương, tôi cảm giác bản thân mình bên ngoài là một con người lặng lẽ, lạ thay, bên trong nội tâm lại hỗn loạn và cô đơn. ../

---

Tôi là một cậu bé…

Có một bản ngã riêng trong tâm hồn…

Chính điều đó đã tạo nên hai cá thể sống tồn tại song song trong con người tôi.

Đặc biệt – một từ ngữ dành cho bản thân của tôi chăng? Có lẽ nào là vậy? Tôi là kiểu người mà giữa những hình ảnh selfie và cái biển hiện thường nhật rất khác biệt. Tôi khi bạn bè nhìn vào, đó là một người ít nói, rụt rè, bịt miệng và lặng lẽ nhưng điều đó lại bị lấn át khi tôi cầm chiếc điện thoại, bắt đầu chụp những tấm hình, tự biểu hiện nội tâm, dùng từ ngữ mạnh mẽ khi biểu hiện cá tính, bộc bạch tâm trạng. Liệu nó có tạo nên sự khác lạ trong tôi và đẩy tôi ra khỏi cuộc sống này?

Nhìn mình trong gương, tôi cảm giác bản thân mình bên ngoài là một con người lặng lẽ, lạ thay, bên trong nội tâm lại hỗn loạn và cô đơn...

Có lần, cô tôi nói, cô xem bức ảnh khi bé của con trên mạng, cô đã ngạc nhiên:    "Con dễ thương, trong sáng, đôi mắt trông thật lanh lợi! Nhưng, bây giờ, con rụt rè và quá yên lặng ư? Cô không hiểu!?”. Tôi không nói gì cả, hôm sau chỉ đăng một status : “Tôi xin lỗi, tôi không giống như bạn đã tưởng tượng, được chưa?” và một hình ảnh đính kèm tôi chụp cùng hoàng hôn. Nhớ lại lúc đó, tôi nghĩ có lẽ bản thân mình đã bị mặt xấu của bản ngã khống chế, không suy nghĩ gì mà hành động một cách ngu ngốc.

Hay khi cô tôi nhầm về xếp loại học sinh giỏi trong học kì một, tôi đã vội vàng mở máy điện thoại lên, gọi điện cho cô, tranh luận với cô về sai sót của nhà trường. Cô đã khen tôi có một tư duy rất tốt, nhạy với luận điểm và biết cách lấy lại những gì xứng đáng với công sức mà mình bỏ ra. Nhưng sao tôi lại không dám nói trực tiếp với cô, cô thắc mắc vì sự tự tin đó trong tôi chưa bao giờ dám biểu hiện ra bên ngoài cả. “Con thật bí ẩn!”, cô cười nhẹ và xoa đầu tôi.

Vậy vấn đề của bản thân tôi là gì?

Bản ngã kia quá mạnh…

Tuy đó chỉ là thứ giả tạm, hư cấu nhưng nó lại kiểm soát hành động và cuộc sống của tôi…

Liệu tôi có thể thoát khỏi nó?

Mỗi khi tôi muốn thoát ra thì chính bản thân mình lại bị cuốn vào một vòng xoáy mạnh mẽ do chính bản ngã kia tạo ra. Nó ngày càng lớn mạnh, và bắt đầu chiếm lấy gần hết trái tim của tôi. Tôi vùng vẫy, đấu tranh với nó một cách quyết liệt, từng ngày, từng đêm, với một niềm tin nhỏ nhoi vào thứ ánh sáng kì diệu mà con người tôi đã từng có. Cái tôi cần là sự yêu thương, sự sẻ chia, lắng nghe và thấu hiểu chứ không phải một vỏ bọc đểu giả, che đậy sự hạnh phúc của tôi. Tôi muốn được là chính mình, được tự tin trở thành một người có thể diễn thuyết trước đám đông, được hòa nhập nói chuyện một cách tự nhiên cùng các bạn đồng trang lứa, được nói lên tiếng nói của mình, được sống thoải mái và không gò bó bởi cái tôi kia nữa…

Nhưng tôi lại không thể, vì điều đó…

Bắt nguồn từ chính gia đình tôi…

Một gia đình gia giáo, bảo bọc con mình, luôn mong tôi phải đứng nhất, phải là cao nhất, đôi lúc, tôi cảm thấy điều đó thật đáng sợ! Tôi chỉ biết học và học, ngày có hai mươi bốn tiếng thì có lẽ gần nửa ngày đã dành cho việc học. Tôi thành công, nhưng tôi không thấy vui vì điều đó bởi đầu óc tôi trống rỗng, tôi không có bất cứ một kỉ niệm hay khoảnh khắc nào đáng nhớ dành cho cuộc đời này. Tôi không có phần thưởng xứng đáng cho những gì tôi bỏ ra. Bất mãn, tuyệt vọng, tôi tìm đến “tôi” thứ hai sống sâu thẳm trong tim mình, lôi nó ra nói chuyện, độc thoại và cuốn theo kịch bản mà nó dẫn dắt, cứ dần dà tôi đi sâu vào điều đó và không thấy lối thoát. Tôi sợ, co người lại chịu sự khống chế đen tối của bản ngã kia và phục tùng cho nó như một nô dịch cảm xúc thật sự.

“Luôn có ánh sáng ở phía cuối đường hầm”…

Thật vậy, một câu nói khi xưa mà cô động viên tôi làm thức tỉnh tôi dậy, thoát khỏi sự mộng mị kia. Tôi bắt đầu tin vào bản thân hơn, tuy nó chưa thể gọi là mạnh mẽ và mãnh liệt nhưng ít nhất tôi có niềm tin và hi vọng, hàng ngày, tôi vẫn cứ đấu tranh, tự nhủ rằng không bao giờ rơi vào hố sâu một lần nào nữa. Tôi vùng dậy phản kháng, đối diện với nó như một con người có lí trí và cảm xúc riêng thật sự. Tôi bắt đầu hòa nhập với cuộc sống mới, tự tạo cho mình niềm vui, chơi đùa với bạn bè, thay đổi con người theo hướng hiệu quả và tích cực hơn. Tôi đánh gục bản ngã kia và đón nhận những xúc cảm từ thế giới xung quanh. Nếu khi xưa tôi là bàn cờ chịu sự điều khiển của cái tôi kia thì bây giờ nó chỉ là quân tốt có thể bị tôi đẩy ngã bất cứ lúc nào. Tuy vậy, cẩn thận vẫn hơn, tôi vẫn luôn giữ cho mình một cái đầu thật tỉnh táo để tránh việc bản ngã kia đủ sức mạnh khơi gợi những kí ức không mấy tốt đẹp khi xưa của bản thân.

Tôi đã thắng…

Nhưng cuộc đời của con người mấy ai biết được…

Đã từng gặp nhau một lần và đấu tranh với nhau thì chắc chắn phải có trận tái đấu…

Tôi sẽ không thua…

Bởi lẽ, tôi có niềm tin và hi vọng!

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top