Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Mai Chú Rùa Xanh

BÀI DỰ THI 98: MAI CHÚ RÙA XANH

Họ tên: DL

/Nếu không muốn mờ nhạt, nó phải mở lòng thôi!/

---

Sẽ không ngoa khi nói tuổi dậy thì là bộ đồ trang điểm hữu dụng nhất mẹ thiên nhiên ban tặng những cô gái. Bước sang 18, Tortes gây ấn tượng bởi mái tóc đen mượt, dài óng, vào nếp xoăn kỹ càng. 

Luôn khắc sâu lời thầy giáo cấp hai từng dạy: “May mắn là khi bạn có cơ hội thể hiện hết tài năng của mình”, Tortes trân trọng từng nỗ lực nhỏ nhất của nó. Và rồi hoa thơm đơm trái ngọt, Tortes đặt chân vào lớp Đại học ước ao. Đồng nghĩa với đó, con rùa nhỏ chấp nhận sự thật: Cần trưởng thành mới tồn tại được trong cái biển mới này. 

Một đứa trẻ trầm tĩnh và lầm lì? Không hẳn. Nó là một đứa thích tỏ ra mình biết vào những thời điểm tự bản thân cho là cần thiết. Nó tập tành quan sát các mối quan hệ, những cử chỉ của hàng trăm con người lớp tín chỉ với đôi mắt tự nó cho là tinh tường - Như một bà cụ non! Không phải nó ngạo mạn hay khinh thường ai. Đơn giản vì cái não của nó tự hằn lên những nếp nhăn rằng: “Với tần suất gặp nhau chẳng là mấy giữa biển người mông mênh, nói chút chút với nhau đã kết được thiện cảm. Nhưng chuyển lớp rồi học khác ca, sẽ chơi cùng nhau lâu dài đến đâu?” 

Thoạt đầu, nó cho rằng đó là những mối quan hệ thoáng qua.

Có một người bạn lớp Đại học mà nó yêu quý đến chết đi được: Py Baracap (Cái tên khi nghe lần đầu nó đã tự hỏi có phải bố mẹ bạn ấy lái từ loài chuột nước Capybara). Thân thiện như hiện thân của cục lông nhỏ tinh nhanh dễ mến, cô bạn này chưa bao giờ ngần ngại bắt chuyện và tiếp chuyện với mọi người. Tất nhiên, nó cũng luôn lịch sự với các bạn - nhưng trong trường hợp có việc cần giúp hoặc được nhờ, chứ nó chưa bao giờ thích nói chuyện với ai quá nhiều ngoài Bara. Dường như nó vẫn chấp niệm với cấp ba: Chúng nó chơi thân thế mà lên đại học vẫn mỗi đứa một trường. 

Phải chăng nó không muốn có cuộc chuyển biến tương tự? 

Tortes có rất nhiều quần áo. Là một đứa nữ tính, những bộ váy vóc sắc màu là lụa đối với Tortes luôn như chiếc máy hút bụi: Hút mắt nó vào. Ngày sang đông, trời se se chuyển lạnh, Tortes chọn chiếc áo vest xanh rêu mới mua trông “trưởng thành chết đi được” - đúng hình tượng nó mong mỏi, mặc đến trường. Nhưng không ai ngoài Bara khen nó với diện mạo mới. Cũng đúng, vì ngoài Bara, nó gần như né tránh sự thân thiện của bất cứ ai.

Vài hôm sau, Bara đáo để vận lên bộ cánh chất ngất đến nghẹt thở. Ngay lập tức, cô bạn bàn dưới mắt chữ A mồm chữ O tấp tới khen. Khoảnh khắc đó, nó nhận ra khung cảnh cấp 3 bè bạn chẳng dè dặt nhau ngày trước. Hóa ra, nó vốn dĩ cũng chẳng thích sự ít nói của mình. 

Nhưng bây giờ, đâu sẽ cho nó cơ hội?

Đông qua rồi xuân đến. Một mùa xuân không dịch giã, thảo nguyên ngập tràn hoa. Những người bạn năm nhất hăm hở rủ nhau “lên thuyền” chuyến đi đầu tiên cùng lớp Đại học. Một chuyến đi hai ngày đêm ở vùng ngoại ô thành phố với mọi thứ đã được lớp trưởng kỹ tính của nó chuẩn bị đủ đầy. Nếu là nó của đầu kì học, nó sẽ từ chối đấy! Nhưng, lần này nó quyết định: Cơ hội đây rồi! 

“Lấy chuyện gì để bắt mạch với các bạn bây giờ nhỉ?” - Nó mân mê suy nghĩ trong khi lững thững bước xuống xe. Bỗng đằng sau: 

“Rầm!”

Tortes vội vã ngoảnh lại. “Ơ!?” 

Bạn thân thiện bắt chuyện với nó hôm đi nhận lớp bị đứt quai vali mất rồi!? 

Nhanh nhẹn xách chiếc vali nặng trịch lên rồi đỡ bạn đứng dậy, nó thấy khá vui vì bước đầu dự định xem ra tiến triển tốt. 

Nhưng câu tiếp theo của bạn làm nó bàng hoàng:

- Ôi cảm ơn cậu nhiều lắm! Cậu tên gì đó? 

“Ơ?” - Nó sững trong người. 

Nó nên phản ứng thế nào trong tình huống này nhỉ? Nó cảm thấy mình vẫn nhớ được những công thức Lý cơ bản từ kỳ thi Đại học năm trước - chứng tỏ trí nhớ nó còn tốt! 

Rõ lần đó bạn ấy cũng hỏi tên nó rồi mà? 

Tự hỏi có phải cách hành xử thường ngày đã khiến bản thân mờ nhạt, nó cười trừ: 

-À, Tortes nè.

Và dĩ nhiên, nó lười hỏi những điều không cần thiết. Nó biết từ trước bạn ấy tên Daffos.  

Kết thúc câu chuyện mà người ngoài nhìn vào dường như chẳng có gì, trên đường đến phòng ở, nó cứ suy nghĩ mãi...

Tuy không quen nhiều bạn trong lớp, nhưng câu chuyện ghép phòng của nó khá suôn sẻ nhờ Bara đã quen nhóm bạn ở cùng từ lâu. Buổi sáng ngày đầu tiên trôi qua bình thường, nhàn nhạt. Là người ít tập thể dục và lười vận động, ngay khi tối đến nó đã mệt lử người. Chọn vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi lên giường nằm, sự oải dài của nó đối lập hoàn toàn sức trẻ dồi dào trong các bạn. 

- Ôi gió mát! Nhanh ra ngoài chơi chúng mày ơi!

- Ơi đợi tao với!

- Nhanh nhanh nhớ tắt điện nhá! Tiền điện mình phải trả đó không tính gộp tiền phòng đâu! 

“Bụp”. 

Phòng tối om. 

Nó đang lim dim nhưng giật mình tỉnh giấc. 

Tặc lưỡi, nó tự vấn: Rốt cuộc vì nó im thin thít - Bara ra ngoài mua đồ từ trước, nó mệt quá, chẳng nói chuyện với ai. 

Không muốn tạo ấn tượng xấu, nó nằm tiếp trên giường, không nhúc nhích, không cựa quậy. 

Cứ như vậy, một tiếng đồng hồ sau, căn phòng yên tĩnh mới huyên náo tiếng nói cười:


- Bật điện hộ tao với, nhanh nhanh skincare còn đi ngủ các bác ơi! 

- Ơi!? 

- Ơ Tortes ở phòng à? 

- Bảo sao nãy không thấy nó, cứ tưởng đi mua đồ cùng Bara?

- Ơ tao cũng vừa mới về, tao tưởng nó đi cùng bọn mày? Nãy thấy mệt mệt nên không rủ, chắc mỏi quá ngủ rồi, khổ thân! 


- Ôi còn mai mà! Mai nhớ kiểm tra phòng trước khi đi nhá, sơ xuất quá! Ới hết mọi người mới vui! 

Hóa ra, các bạn luôn đón chào nó. 

Sao cái đầu nhỏ này dễ tủi thân thế nhỉ? - Nó tự hỏi. 

Sao cái chân lười, nãy không chọn chạy ra? 

Sao cái miệng cứng nhắc, nãy không chọn cất giọng lên, bảo rằng “Ơi, đi với”? 

Nó cảm thấy, cơ hội này sẽ bị phá vỡ nếu nó tiếp tục co mình trong cái mai nặng trĩu. Còn một ngày duy nhất - “Không được chần chừ nữa!”. Nếu không muốn mờ nhạt, nó phải mở lòng thôi!

Ngày hôm sau, thời tiết mát dịu lòng người. Lớp trưởng quả am tường khi chọn điểm đến là công viên nước mới xây dựng. Nó xông xáo chơi hết mọi trò tại công viên cùng mọi người.

“Ôi, vui đấy chứ!?” 

Nó thích trò tàu lượn siêu tốc. Khoảnh khắc tàu lên đến điểm cao nhất của vòng cung khiến lớp nó không ai không hú hét lên thật là hài! Nó thích cả trò ném phi tiêu, là con gái nhưng nó đã góp không ít công sức trong chiến thắng của đội, thành ra các bạn hò reo cổ vũ nó không ngừng. 

Nó dần cảm nhận được sự hòa nhập!

Nhưng, trò chơi hiện đại và vui vẻ lại bị giới hạn bởi số lượng cơ sở vật chất. Chơi hết trong khi chưa đến giờ về, chơi tiếp gì bây giờ? 

Những đứa trẻ mới lớn hăm hở chọn “bonding tâm sự”. Thật may, cậu-bạn-kỳ-dị-đi-đâu-cũng-vác-theo-cây-đàn vẫn giữ nguyên thói quen ấy. Tiếng đàn êm tai, thảm cỏ xanh mướt, gió thổi hiu hiu, nắng chiếu nhè nhẹ - Một khung cảnh thích hợp để nó có cả buổi chiều quan sát và nhìn nhận mọi người. Khoảnh khắc đó nó nhận ra, sự tự hình dung thiếu tương tác khi trước đã khiến những nhận định đều sai tuếch. 

Chiều rồi tối, sáng hôm sau sẽ về. Các bạn cùng phòng nó lại í ới hóng gió đi dạo.  Nhưng lần này, không còn cái tắt đèn đột ngột nữa: Nó nhanh nhẹn đứng cửa chờ các bạn từ trước, vì nó muốn đi rồi. 

Các bạn ra hết, nó tắt điện - Chính thức tắt đi sự thu hẹp trong lòng. 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top