Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: May Mà Có Anh

BÀI DỰ THI 136: MAY MÀ CÓ ANH

Họ và tên: Thanh Chúc

/Sau này mỗi lần mệt mỏi tôi lại muốn chạy trốn đến vùng cao Tây Bắc, ngửi mùi hương nơi núi rừng, nhìn những đứa trẻ đang lớn lên. Nhớ tới anh, nhớ tới nụ cười của nắng tôi lại thấy ấm lòng. May mà có anh cuộc đời này trở nên dễ thương./

---
Mùa hè năm ấy tôi lại xách balo về quê sau những lần ôn thi căng thẳng. Chẳng hiểu sao tôi thích đi, đi đâu cũng được dù chỉ là một mình. Một con bé mới lớp 7 mà đã dám tự mình đi xe từ nam ra bắc, tôi cũng chẳng hiểu lúc ấy lấy đâu ra dũng khí để  đi một mình như thế, hay vì khao khát được đi đã lấp đầy nỗi lo trong tôi.

Ở quê chưa được bao lâu tôi lại ngược lên Yên Bái để chơi, tôi không nhớ mình đã đến đây lần nào chưa nhưng thật sự có gì đấy rất quen thuộc, tựa như tôi đã sống ở đây vậy. Tôi đặc biệt thích những vùng núi ở Tây Bắc bởi ở đây có những cung đường quanh co, có những thửa ruộng bậc thang và có những sắc màu của các dân tộc miền núi. Tôi đến với Yên Bái vào một ngày thiếu nắng nhưng dường như thời tiết cũng chẳng thể làm giảm đi sự hùng vĩ ở nơi đây. Đứng trước sự bao la của thiên nhiên, một bên là đỉnh núi cao vời vợi, một bên là những cánh đồng lúa vàng chói tôi lại thấy lòng mình bình yên đến lạ. Có lẽ phố thị đèn màu cũng chẳng thể nào sánh nổi với sự bình yên ở nơi đây. Thích lắm những cung đường quanh co uốn lượn, thích những khi đổ đèo xuống, thích những cánh đồng lúa óng ả chờ ngày gặt hái.

Tôi ở nhà ông tôi, đó là một ngôi nhà sàn được làm bằng gỗ, từ cửa nhìn ra có thể thấy dòng sông uốn lượn dưới chân những ngọn núi cao ngất. Tôi đi sâu vào các làng của người dân bản địa, con người ở đây hiền hòa như dòng sông mà có lòng hiếu khách đến lạ. Ở đây tôi gặp anh. Người con trai ở tuổi đôi mươi với mái tóc che mất nửa trán. Anh có đôi chút đặc biệt, có lẽ nắng ở đây đã làm da anh sạm đi nhưng ngược lại đôi mắt của anh rất sáng tựa như ánh sao trên màn trời đêm. Anh cao hơn tôi một cái đầu,ở anh không có sự xa cách và kiêu ngạo như những chàng trai tôi đã từng gặp mà dịu dàng, gần gũi đến lạ. Anh đón tôi bằng nụ cười của nắng, cách nói chuyện cũng như hành động tựa như chúng tôi đã quen nhau từ trước đó. Anh dẫn tôi đến với những phiên chợ vùng cao, nơi mà người ta cầm bó rau rừng trên tay với nụ cười rạng rỡ, xuống chợ bán được vài ngàn đồng, tạt qua húp bát phở, uống chén rượu ngô thế là xong một phiên chợ. Anh lại dẫn tôi đến với cánh đồng nặng trĩu bông lúa vàng, mấy đứa trẻ ở gần đấy vô tư đùa nghịch mà chẳng chút vướng bận. Nhìn mà yêu, mà thương ghê luôn. Tôi quay lại nhìn anh nở một nụ cười mãn nguyện, một nụ cười có lẽ cũng lâu rồi chưa xuất hiện trên khuôn mặt tôi, một nụ cười cảm ơn từ đáy lòng muốn gửi đến anh. Anh cũng nhìn tôi, cười.

Chưa bao giờ, tôi thấy cuộc sống và quan niệm hạnh phúc lại đơn giản đến thế. Anh chở tôi qua những con đường quanh co nhất, con đường có lẽ anh đã đi qua rất nhiều lần rồi, những mái nhà, những hàng cây lần lượt vụt qua chúng tôi. Có lẽ ngay thời điểm này đây sẽ là khoảnh khắc khó quên nhất. Về lại với phố thị vẫn là dòng người chen chúc, những con đường thẳng tắp sặc ánh đèn màu, vẫn là cái giọng chua lè của bà bán nước đầu hẻm. Tôi lại nhớ đến sự  bình yên nơi vùng cao ấy và còn nhớ tới…anh. Chàng trai vùng cao thanh khiết, mặc bộ đồ sặc sỡ thong dong,  nhớ con đường quanh co tôi và anh đi qua, bình yên ngồi dưới gốc thông nhìn ngắm bầu trời, ngắm nương ngô, ngắm những ruộng bậc thang ở xa kia. Sau này mỗi lần mệt mỏi tôi lại muốn chạy trốn đến vùng cao Tây Bắc, ngửi mùi hương nơi núi rừng, nhìn những đứa trẻ đang lớn lên. Nhớ tới anh, nhớ tới nụ cười của nắng tôi lại thấy ấm lòng. May mà có anh cuộc đời này trở nên dễ thương.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top