Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Mỗi Sự Việc Xảy Ra Đều Có Ý Nghĩa Riêng Của Nó

BÀI DỰ THI 144: MỖI SỰ VIỆC XẢY RA ĐỀU CÓ Ý NGHĨA RIÊNG CỦA NÓ

Họ và tên: Uyển Thi

/Không bao giờ tôi có thể ngờ rằng chuyện rớt đại học năm ấy lại dẫn tôi đến với một cuộc sống mới./

---

"Dù có chạy trốn thế giới này, bạn vẫn không thể phủ nhận mọi chuyện đã xảy ra rồi. Thất bại sẽ không bao giờ gõ cửa nhà bạn mà nó sẽ ùa vào một cách thô bạo và mạnh mẽ làm bạn bị quật ngã.

Trượt đại học đối với nhiều người đã không còn là chuyện quá khủng khiếp đến mức tuyệt vọng. Nhưng với tôi thì lại khác, từ nhỏ đến giờ chưa một lần nào tôi bắt gặp ánh mắt mẹ thất vọng và nỗi sầu buồn trên gương mặt ba như ngày hôm ấy. Một đứa con vẫn luôn là niềm tự hào của ba mẹ hay ít nhất ba mẹ thường nhắc đến tôi với mọi người bằng một giọng điệu vô cùng tự hào :"Cháu nhà tôi thi được vào trường chuyên đấy", "Con tôi nó lại được trường cử đi thi cấp tỉnh, nhà tôi vui lắm". Tôi đọc nhiều cuốn sách hay, nói rằng: mọi chuyện rồi sẽ trở thành dĩ vãng, đừng mãi đắm chìm trong buồn bã mà hãy nhìn đến ngày mai. Lúc nghe tin ấy, tôi không nghĩ nhiều đến như vậy, tôi không biết ngày mai sẽ thế nào vì bản thân tôi cảm thân mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại rồi. Ngày mai ư, có lẽ  các cô hàng xóm hỏi han xem tôi đậu trường nào, hay là bạn bè chúc mừng nhau vì đậu đại học chăng? Hay những đứa bạn gọi điện an ủi nhau. Người ta nói khi buồn mà ai đó đến bên an ủi thì sự cô đơn sẽ vơi bớt nhường nào nhưng tôi lại hoàn toàn khác. Tôi mong rằng mở mắt ra mình đã hoàn toàn biến mất. Không phải chết đi mà là chưa từng tồn tại hay chí ít đừng ai quan tâm đến tôi còn hơn. 

Tiếng gõ cửa phòng mãi lâu mà tôi chẳng buồn ngồi dậy xem ai đang đứng trước cửa. Điện thoại có tin nhắn báo, có rung chuông cũng nằm một xó bên giường. Không đến mức nghĩ đến cái chết nhưng tôi hoàn toàn đánh mất hi vọng về tương lai. Những ngày đắp chăn nằm trong phòng tôi từng nghĩ bước chân vào trường Đại học công lập sẽ phụ ba mẹ bớt phần nào tiền học phí vì ai cũng biết trường tư mắc thế nào. Nghèo? Gia đình tôi không đến mức túng quẫn nhưng để lo cho 3 chị em tôi ăn học đàng hoàng thì đó là một việc vô cùng khó khăn và vất vả. Không chỉ vấn đề kinh tế của gia đình mà hàng ngàn thứ bay lượn trong đầu tôi, nào là danh dự của tôi, của ba mẹ .... rất nhiều thứ khác.

Hôm ấy, ba mẹ bàn với nhau sẽ cho tôi vào trường tư để học, ít nhiều gì có tấm bằng đại học vẫn hơn là không có gì. Thời buổi ngày nay khá khó khăn mà mình còn thua kém người ta cái đấy thì sao mà sống cho được. Nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ mà nước mắt từ lúc nào cứ đua nhau lăn trên má. Sau một ngày suy nghĩ và nhìn lại bản thân, tôi lấy hết can đảm quyết định nói với ba mẹ rằng tôi sẽ theo học cái đam mê mà tôi từng ao ước đó là ca hát. Tuy hơi viển vông vì cái tuổi tôi mới bắt đầu thì có lẽ là đã muộn lắm rồi nhưng bạn biết đấy tuổi trẻ ai mà chẳng mơ, một ước mơ thật đẹp nhưng lại không biết thực hiện thế nào. Với quyết tâm ấy, tôi ngày học đêm làm để phụ giúp cha mẹ đỡ việc gia đình. Rồi ngày tôi giành được suất học bổng để sang nước ngoài để tiếp tục theo đuổi đam mê ấy. Năm tháng trôi dần qua, chuyện trượt đại học năm ấy mà tôi tưởng rằng là tảng đá ngáng tương lại ngờ đâu lại mở ra cơ hội khác. Tôi sang nước ngoài, trở thành thành viên của một nhóm nhạc. Vì là nhóm mới nổi nền kinh tế khá eo hẹp, có ngày chỉ ăn bữa trưa rồi tối ăn kèm cái gì đấy có cái trong bụng. Những đêm ăn mì tôm mà nước mắt khô cứng trên má mới nghĩ đến ba mẹ đã từng vất vả thế nào, cực khổ thế nào cũng chưa một lời than vãn hay oán trách cuộc đời tàn nhẫn. Cảm thấy thế giới người lớn quả thật đáng sợ và khủng khiếp. Khi con người phải căng mình để "ngọn gió" cuộc đời không thổi bay đi. Một khắc lơ là sẽ làm bạn hối tiếc cả một đời. Một khi đã làm thì khó dừng lại. Cuộc đời như một ván cờ, không ai đoán trước được thắng thua trừ phi ta phải chơi hết ván cờ ấy .

Cảm thấy đi hát rất thích, rất hạnh phúc nhưng vì mãi mà nguồn thu của nhóm không ổn định nên tôi quyết định trở về nước để kinh doanh. Ban đầu là một cửa hàng bán quần áo nhưng vì chỗ ấy người ta không quen "shopping" nên buôn bán chẳng mấy lời lãi gì. Nghe lời khuyên từ ba mẹ và một người chị trong ngành chuyển sang mở cửa hàng tiện lợi. Lúc đầu, người ta còn ngại vì đi chợ quen rồi nhưng rồi khách cũng dần đông hơn vì cửa hàng mát mẻ hơn mà giá cả cũng phải chăng hơn nữa nhìn lại sạch sẽ, vệ sinh hơn. Giờ đây, tuy tiền bạc không dư dả như người khác, ngoài việc giao cửa hàng cho mẹ, tôi vẫn ngày ngày đi làm tại công ty, cuộc sống cũng gọi là ổn định. Đôi lúc hạnh phúc không hề xa xôi, đơn giản là một cuộc sống yên bình một chút, ba mẹ vẫn còn ở bên.

Bạn thấy đấy cái gọi là khó khăn vẫn thường bất chợt xuất hiện trong cuộc sống. Đôi lúc bóp nghẹt chúng ta nhưng lại mở ra nhiều lối đi mới. Không bao giờ tôi có thể ngờ rằng chuyện rớt đại học năm ấy lại dẫn tôi đến với một cuộc sống mới. Tôi đã từng biết kinh doanh là gì đâu nhưng bạn biết đấy khi tôi không có gì trong tay thì liệu tôi sợ mất cái gì. Nếu chưa thử làm sao biết nó khó thế nào. Việc không đi học đại học lại cho tôi bắt đầu những năm tháng chu du trên miền đất lạ ,dù có khổ cực nhưng tôi lại được sống với đam mê của mình. Kết thúc chưa chắc là chấm dứt mà có khi lại mở ra một sự khởi đầu khác."

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top