Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Một Mình Có Buồn Không?

BÀI DỰ THI 116: MỘT MÌNH CÓ BUỒN KHÔNG?

Họ và tên: Nemo

/Tôi muốn trốn chạy, đến một nơi thật xa, không gia đình, không cãi vã. Ở đó tôi sống theo ý mình, sống là chính mình./

---

Sau một ngày nắng chói chang của mùa hạ, ngay tại ngôi nhà bé nhỏ xinh xinh của gia đình mình, tôi tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và rồi cũng tự đáp trả. Một mình ư? Buồn lắm chứ. Nhưng phải cố chấp nhận thôi. Sao tôi lại bi quan, thiếu nghị lực đến vậy? Chắc sẽ có người hỏi tôi câu đó. Mọi thứ đều có lí do của nó.

Tôi không thể chọn nơi mình sinh ra. Càng không thể chọn người làm cha, làm mẹ, làm anh em của mình. Và ai cũng thế thôi. Tôi rất buồn. Buồn ngay trong gia đình của mình. Tôi ghét cái cảnh ép buộc của mẹ, cọc cằn của ba, thái độ của mấy đứa em. Nói đúng hơn: tôi ghét gia đình mình. Đã từ rất lâu, tôi ước mình lớn nhanh, càng nhanh càng tốt. Để tránh né mọi người, tránh né mọi việc.

Cuộc sống của tôi, nhưng mẹ là người quyết định, bà chọn trường, chọn ngành và cứ thế ép buộc tôi sống như cách bà mong muốn. Ba thì ít nói hơn, nhưng rất hay cáu. Và câu mà ba làm tôi thất vọng nhất là “Học nhiều cũng không được gì, được cái gù lưng” ( ý nói tôi đi học làm ba mẹ vất vả, già nhanh chứ không làm nên trò trống gì). Tôi thực sự muốn nỗ lực cho ý muốn của riêng tôi, nhưng chưa bao giờ tôi làm được. Tôi cứ thế lắng nghe, và thực hiện. Nhưng mãi mãi, tới năm 19 tuổi tôi vẫn không thỏa mãn được ước muốn của họ. Rồi ba mẹ muốn con sao nữa? Cuộc sống con, hai người tự quyết định, rồi suốt ngày còn chất vấn, dọa nạt con nữa là sao?

Con đã luôn lắng nghe, sẵn sàng nỗ lực để được như ý ba mẹ muốn. Nhưng mà sao hai người quá đáng với con vậy? Con chưa từng làm điều gì mà không hỏi ý kiến mẹ, chưa bao giờ làm trái mong muốn của ba mẹ. Đổi lại con được gì. Vâng! Một cuộc sống tẻ nhạt, học và học. Mẹ so sánh con với những đứa trẻ cùng trang lứa đã tạo áp lực rất lớn với con rồi. Còn tệ hơn mẹ nói con như “con chó”. Chả phải mẹ đã sinh ra con đó sao? Con thực sự biết ơn và yêu thương mẹ rất nhiều, vì mẹ đã sinh con ra, nuôi con lớn. Nhưng đừng so sánh như vậy được không? Con vẫn là đứa trẻ, vẫn đang phải đối chọi với vô vàn khó khăn trước kia. Xin hãy đồng hành với con bằng cách khác. Hãy yêu thương như những người khác được không mẹ? Con sợ phải đối mặt với mẹ, sợ phải rơi nước mắt ngay trong chính gia đình mình vì những chuyện không đâu. Con đã rất cố gắng, cố gắng vì mẹ đấy, mẹ ạ. Lý do mà từ trước tới giờ con vẫn hằng nghe mẹ, vì con nghĩ mẹ vất vả, mẹ đã quá khổ vì con rồi, mẹ đã  tốn tiền bạc nuôi con,... con nghe mẹ cũng tốt, vì mọi lựa chọn của mẹ cũng hợp lý. Con đã không một lần cãi lại, vì con sợ mẹ buồn. Nhưng mẹ càng lúc càng quá đáng.

Trường đại học, con không hề tự mình chọn, con đã dứt khoát muốn học Đà Nẵng, nhưng chính mẹ, mẹ nghĩ rằng sức học của con nên ở Sài Gòn. Và rồi con nghe mẹ, vào Sài Gòn con vẫn một mình cố gắng, nỗ lực để ra trường, để tìm kiếm việc làm. Rồi đùng một cái, mẹ nói con nghỉ học, về thi lại nhà mình không nuôi nổi con. Và rồi lại là bài ca nghe lời mẹ. Con bước về nhà, trong một cái không khí buồn không tả nổi. Mọi thứ mẹ muốn, con đồng ý, nhưng sao như con là người gây ra lỗi. Mẹ thẳng thắn nói câu “đừng đi với mẹ, mẹ ngại lắm!”. Ủa rồi con sai ở đâu? Ngay cả mẹ, người thân của con, còn dễ dàng thốt lên câu đó, thì con cũng hiểu rõ, những người ngoài kia đang bàn tán gì về con. Con đã sai, sai ngay từ những ngày bé, răm rắp nghe lời, không dám cãi lời mẹ. Để rồi bây giờ, con nói lại một câu, mẹ lại bảo “Nuôi mày khôn lên được chừng đó, cho ăn, cho học hết sách hết vở, để về nhà cãi lại tao à?”. Mẹ nói câu đó, và nước mắt con lại rơi. Con chỉ biết trốn vào góc, khóc thầm một mình.

Còn các em con thì sao? Mẹ nói con là con cả, phải làm gương. Con chưa từng trái ý mẹ, nhưng rồi hễ có bất cứ sai sót gì mẹ đổ hết lên đầu con. Con ghét em con. Vì sao tụi nó cứ lấy con làm bia đỡ đạn chứ? Con cũng là con mẹ mà. Đứa con trai duy nhất của mẹ, thằng em đáng quý của con, nó chỉ sinh sau con 1 năm, nhưng nó là con trai. Và nó được đối đãi khác hẳn với con. Thời đại nào rồi còn vậy hở ba mẹ? Con ngán ngẩm cái cảnh con nói không ai nghe, con hỏi không ai đáp. Lại càng ghét nó vì ai cũng yêu quý, lắng nghe nó, dù nó đúng hay nó sai.

Gia đình, nơi mỗi người luôn tìm về sau một ngày mệt mỏi. Con cũng muốn vậy lắm. Nhưng mọi người chưa bao giờ nghĩ đến con. Cảm xúc của con mất hết rồi, con như con rối trong tay mọi người, bảo gì làm đó, con tự kỷ đến nơi rồi. Nhiều lúc con muốn chết đi, để mẹ khỏi than phiền, gánh nặng. Nhưng Thượng đế là người duy nhất tạo nên con, cho con sinh mạng và có lẽ Người không cho con cái quyền quyết định mình sống hay chết. Con cứ nghĩ thế, nên mới sống tới bây giờ. Mẹ có biết có bao nhiêu lần con tự uống thuốc để có một giấc ngủ yên ổn chưa? Đã bao giờ mẹ an ủi, nhẹ nhàng với con chưa?

Tôi cảm thấy cô đơn, ngay trong chính ngôi nhà của mình. Tôi muốn trốn chạy, đến một nơi thật xa, không gia đình, không cãi vã. Ở đó tôi sống theo ý mình, sống là chính mình. Một mình vẫn vui mà. Không ai kiểm soát, không ai gượng ép, không phải sống vì người khác, không phải nghĩ suy,...Tôi thà cô đơn còn hơn phải đối mặt với gia đình mình. Tôi ghét họ.

 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top