Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Những Dấu Chân

BÀI DỰ THI 207: NHỮNG DẤU CHÂN 

Họ và tên: Hú Dương

/Khi vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết, hãy phiêu lưu đến một vùng đất mới mẻ, hãy đi để mở mang trí óc và để hiểu rằng thế giới của chúng ta đẹp đến nhường nào./

---

"Bản thân tôi là một người con sinh ra và lớn lên ở Tây Nguyên, vùng đất đỏ bazan đầy mê hoặc, và đẹp đẽ theo cách khác biệt nhất mà trí tưởng tượng con người có thể vẽ ra. Nơi mà sự đa dạng trong văn hóa, ngôn ngữ được thể hiện rõ rệt bởi không chỉ một mà rất nhiều dân tộc khác nhau cùng sinh sống trên mảnh đất đầy nắng, gió và bao la bạt ngàn những cánh rừng, nương rẫy.

Nhưng có lẽ chính bởi tình yêu dành cho vẻ đẹp tự nhiên. Cho nên ở đâu đó trong thân tâm tôi, sự khát khao được khám phá những thứ mới lạ bên ngoài đất nước, khiến tôi luôn tò mò rằng: "Mọi thứ sẽ nhìn như thế nào nhỉ, con người ở đất nước khác, cách họ sống có giống chúng ta không?". Rất nhiều những câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu tôi như một lẽ thường tình ở tuổi chênh vênh.

Với những ý niệm có chút hoang dại của tuổi trẻ, trái tim tôi như được cất lên tiếng nói: "Khi vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết, hãy phiêu lưu đến một vùng đất mới mẻ, hãy đi để mở mang trí óc và để hiểu rằng thế giới của chúng ta đẹp đến nhường nào". Thông điệp chứa đựng sự thôi thúc và đầy tính thách thức đó khiến bản thân tôi không thể ngăn được ham muốn được sống một cuộc đời đáng kinh ngạc như Marco Polo vậy.

Nghĩ là làm, mà đã làm thì phải có sự quyết tâm, không được do dự. Vượt qua những ranh giới quen thuộc, đến vùng đất mới lạ, cùng hành trang đơn giản và một sự quyết tâm sắt đá. Đó là cách mà tôi đến Hàn quốc, và đó cũng là sự khởi đầu cho những năm tháng tuổi trẻ tràn đầy hi vọng.

Seoul diễm lệ hiện ra trong niềm hân hoan của một lãng du. Đại đô thị tầm cỡ thế giới, nổi bật bởi những dòng xe cộ bất tận, các con phố đông đúc, hàng người tấp nập hối hả, và cả những "rừng" chung cư nối dài. Cuộc sống mới của tôi nhận được một món quà chào đón nho nhỏ, đến từ thiên nhiên của vùng đất này, "mùa thu".

Tiết trời tháng chín, thời điểm mà cây lá khoác lên mình một hình ảnh mới, hình ảnh rực rỡ đầy sắc màu. Không khí trở nên lãng mạn hơn dưới những hàng cây, và nụ cười phiêu du theo những chiếc lá.

Khó khăn khi phải làm quen với cuộc sống mới là điều mà chúng ta thường xuyên nghe được từ những người đi trước. Nhưng nếu phải nói một cách công bằng thì tôi không cảm thấy như vậy, trái lại ấy chứ.

Hào hứng, đặc biệt là sự khác lạ rõ ràng giữa quê nhà và nơi đây. Hàn quốc thật sự là một đất nước trong mơ đối với những người yêu thích xê dịch (cả nghĩa rộng lẫn nghĩa hẹp). Dù bạn chỉ muốn bước ra khỏi nhà, đi dạo quanh khu phố. Hay lên một chuyến xe bus đến miền quê thanh tĩnh. Thậm chí là bắt ngay chuyến tàu KTX xuống Busan trong ngày cũng là điều vô cùng dễ dàng. Kế bên Busan về hướng Bắc còn có một Ulsan tràn đầy sức sống, và là trái tim của nền công nghiệp Hàn quốc, khác biệt hoàn toàn với những thành phố rệu rã quen thuộc nơi quốc gia phát triển. Ulsan là một thành phố mang hơi thở mãnh liệt, một thứ rất đặc trưng của những quốc gia đang phát triển như chúng ta.

Còn về hướng Tây từ Busan, ở đó có Geoje (hòn đảo lớn thứ 2 Hàn quốc) và Tongyong (quê hương HLV Park Hang Seo). Đối với 2 nơi này, tin tôi đi, bạn nhất định phải đi vào mùa hè, đặc biệt là khi trên đường là hàng dài nhiều cây số ngập trong sắc hoa Cẩm tú cầu, đua nhau nở rộ như những nàng tiên mê hoặc khách du lịch bằng vẻ đẹp quyến rũ khó cưỡng lại. Cả những khu rừng ẩn sau màn sương, một vẻ mộng mị khiến trái tim hoang dại nhất cũng phải thổn thức. Hay những đảo đá nhỏ bé mang dáng dấp của Vịnh Hạ Long.

Và như thường lệ, với mỗi chuyến đi. Tôi luôn thầm cảm tạ cha mẹ vì đã sinh ra tôi khỏe mạnh và thầm cảm tạ vũ trụ vì đã ban cho tôi một đôi chân không biết mệt mỏi. Để tôi có thể nhớ kĩ vẻ ngoạn mục trên đỉnh Hallasan hay niềm phấn khích đầy cảm xúc khi ngắm nhìn những bãi biển xanh như ngọc ở Jeju.

Rồi tôi lại đi, đi về phía Đông Bắc Hàn quốc, một Sokcho lạ kỳ hiện ra. Thành phố này vốn nổi tiếng là quê hương thứ hai của những người Triều Tiên đào tẩu, cho nên cư dân ở đây không thân thiện lắm với ""người ngoài"" (như tôi). Cảnh sắc đượm buồn và đường phố trông thật tồi tàn khi so với các thành phố khác trên đất nước này. Ở đây có mùi vị của sự luyến tiếc, nỗi canh cánh trong lòng, sự trầm lặng, và điều đó ảnh hưởng đến tâm trí của một người độc hành như tôi. Xua tan không khí này xong, tôi bồi hồi ngẫm nghĩ lại về những trải nghiệm.

Trên tất cả, việc mở ra một chân trời mới là điều đáng quý. Có thể ngày nào đó không xa, tôi sẽ ngồi nhấm nháp ly "café au lait" dưới chân tháp Eiffel, hay chèo thuyền trên sông giữa cánh rừng Amazon bạt ngàn, hoặc cũng có thể tôi sẽ thách thức đỉnh Everest vĩ đại. Có vẻ phấn khích đấy chứ? Nhưng hãy lắng nghe tôi kể một chút này, về nơi sau cùng của chuyến hành trình ấy … 

KHÔNG CÓ NƠI ĐÓ ĐÂU!."

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top