Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Nỗi Cô Đơn Của Người "Có Tất Cả"

BÀI DỰ THI 83: NỖI CÔ ĐƠN CỦA NGƯỜI “CÓ TẤT CẢ”

Họ tên: Phương Linh

/Đôi khi bạn nắm trong tay tất cả những điều người khác hằng mong muốn nhưng chưa chắc bạn đã thoát khỏi sự cô đơn./

---

Có bao giờ các bạn trầm tư suy nghĩ về cuộc sống của mình hay chưa. Bước sang tuổi 20 cũng như bước sang một bước ngoặt khác của cuộc đời. Con 20 số như đánh dấu bước trưởng thành của tôi của bạn và con số 20 cũng chính là thời gian nhắc chúng ta nhìn lại thời gian qua mình đã sống như thế nào. 

Mỗi người mỗi tính cách, mỗi kiểu sống khác nhau nhưng nói cho cùng thì ai đều cũng sẽ trải qua một khoảng trầm lặng và trải qua cái gọi là cô đơn. Dù bất kể là người hay than phiền, bộc lộ tâm trạng cho người khác thấy hay là những người sống nội tâm, chẳng bao giờ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài thì cũng phải cảm nhận được cái gọi là “cô đơn”; chẳng qua là nó mức độ nào mà thôi. 

Người ta thường nói Gen Z là thế hệ vô tư hơn, năng động hơn. Đúng là năng động hơn nhưng không phải ai cũng vô tư cả. Có người có quá nhiều điều để suy nghĩ, quá nhiều thứ để làm, quá nhiều việc phải cất giữ che đậy và quá nhiều ngày mà bản thân cảm thấy cô đơn. 

Đôi lúc tôi cô đơn không phải vì không có gì, không ai yêu thương, không ai quan tâm chăm sóc mà là vì mình đã cất giấu quá nhiều điều mà mỗi mình biết, mỗi mình giữ. Cũng như “tức nước vỡ bờ” thì đối với con người: giữ trong lòng nhiều quá rồi cũng khiến người ta chạnh lòng chịu không nổi và òa khóc mà thôi.

Tại sao có tất cả nhưng vẫn cảm thấy cô đơn?

Tôi là người đã có rất nhiều thành tích, làm được rất nhiều việc. Dường như tôi có tất cả: Năng Lực, Vị Trí, Tình Yêu, Sự Tin Tưởng, Sự Quý Mến của Người khác,… Mọi người luôn luôn đánh giá cao tôi là một người năng động, luôn tươi cười vui vẻ chẳng biết buồn phiền là gì. Đúng vậy tôi chưa bao giờ đăng một bài status than khóc là mình đang buồn, mình đang tuyệt vọng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Tôi chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho ai để bắt đầu kể lể về những điều mình phải trải qua. Đến cả những người bạn thân, họ cũng đã chưa bao giờ biết được đâu là lúc tôi buồn nhất, đâu là lúc tôi khó khăn nhất và đâu là lúc tôi cảm thấy mình không đứng vững nữa nhất. Và ngay cả người yêu cũng phải hoang mang vì sao tôi lại tự dưng bật khóc trong khi chẳng có chuyện gì cả. Bởi vậy mà họ luôn nghĩ tôi sống một cách vô tư, thoải mái. Và vì họ nghĩ rằng tôi có trong tay nhiều điều mà người ta nói là hạnh phúc là may mắn nên chẳng ai biết rằng “tôi buồn còn nhiều hơn cả lúc tôi vui”. Chẳng ai biết rằng tôi chỉ thể hiện cho họ thấy những thứ tốt đẹp còn những điều buồn bã, khó khăn tôi để lại phía sau.

 “Che Đậy Cảm Xúc” chính là điều mà tôi làm giỏi nhất.

Họ luôn nghĩ rằng tôi ăn sung mặc sướng, có người để nhờ vả, có chỗ để dựa chân. Nhưng có mấy ai biết tất cả nhiều điều tôi có được, tôi đã đang và làm đều chính bản thân tôi cố gắng. Chẳng ai biết việc mình đã gắng sức như thế nào, mình đã cày ra sao và mình đã dành hết thời gian để làm tất cả việc mà không lấy một giờ nghỉ ngơi tới nhường nào. 

Họ luôn hoài nghi rằng tại sao tôi có thể cân bằng được tất cả mọi việc một cách hoàn hảo nhưng họ không biết rằng tôi đã từng khóc một mình vì quá áp lực, vì quá mệt mỏi và quá đỗi “cô đơn”.

Bởi vậy mà hình ảnh của tôi trong mắt những người xung quanh luôn là một người tươi cười vì thật sự chẳng bao giờ tôi dám để cho họ thấy tâm trạng tồi tệ của tôi cả. 

Đó là những người xung quanh, vậy còn gia đình thì sao?

Chưa bao giờ tôi gọi về nhà xin mẹ một đồng tiền ăn tiền ở dù lúc khó khăn nhất, chưa bao giờ khóc lóc và nói rằng mình thiếu này thiếu nọ và chắc chắn chưa bao giờ tôi gọi cho người thân mình và nói rằng “Mình đang khóc, mình đang rất buồn” và chưa bao giờ họ biết được tôi đã tủi thân ra sao. Hình ảnh của tôi trước mặt gia đình chỉ là một cô bé nói nhiều, hay đùa giỡn và làm trò. Tôi vẫn nhớ ba tôi luôn nói rằng “Con bé này thì trầm cảm cái gì, nó còn không bao giờ biết buồn nữa là…”

Tôi đã sống với 2 con người khác nhau. Con người lúc ở một mình và con người lúc đứng trước mặt người khác. Cũng chính vì điều đó mà tôi luôn cảm thấy Tủi Thân và Cô đơn. Vì đơn giản tôi sống và tôi muốn cho họ thấy tôi luôn luôn “ổn”. 

Đôi khi bạn nắm trong tay tất cả những điều người khác hằng mong muốn nhưng chưa chắc bạn đã thoát khỏi sự cô đơn.  

Vì cô đơn ở đây không phải là không có một ai kề bên mà cô đơn ở đây là chỉ có bạn mới biết tâm trạng của bạn đã như thế nào trong thời gian vừa qua mà chưa ai cảm nhận hết được bạn đã trải qua những gì dù là người thân thuộc nhất."

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top