Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Nỗi Cô Đơn Của Thiếu Nữ Trong Độ Tuổi Xuân Xanh!

BÀI DỰ THI 244: NỖI CÔ ĐƠN CỦA THIẾU NỮ TRONG ĐỘ TUỔI XUÂN XANH!

Họ và tên: Lucasta Susan

/Tiếng vỡ toang to đến nỗi những kí ức của tôi cứ chồng chéo lên nhau mà tua ngược tất thảy cả lại, nhưng tại sao lại khiến trái tim thiếu nữ của tôi chỉ nhớ đến những điều bất hạnh, cô đơn cùng cực nhất?/

---

Tôi có một thói quen… Một thói quen cứ lần là và rồi từ từ nuốt chửng tôi: cô đơn! Cuộc sống tôi bình thường lắm, trong mắt người khác có đôi khi nó còn là một cuộc sống xa hoa, khó mà chạm tới được kìa: sáng có bố đưa đến trường, tối có mẹ nấu cơm chờ sẵn, thành tích luôn xếp đầu bảng chưa từng chạm mốc giữa, thầy cô yêu quý, bạn bè ngày ngày nói nói cười cười vui tươi trong cái dư vị ngọt ngào của nắng sân trường tuổi mười bảy.

Ấy vậy nhưng dường như bản thân tôi có cảm giác cứ có một vải nào đó vô hình cuốn lấy thân tôi, nó cứ vướng vào cơ thể và tôi phải mang nó suốt cho đến một khoảnh khắc nọ. Một ngày mưa buồn mùa thu, cơn mưa không như trút nước, cũng không rào rạt, chỉ đơn giản là làm xào xạc lá cây khô trong vườn thu của ông cụ hàng xóm và vừa đủ ướt áo người bố đang dang tay cho cậu con trai sang đường, không hiểu tại sao một tiếng xoạc cùng với tiếng rơi lách tách nghe như những cúc áo ngày xưa bà may chỉ làm riêng tôi giật mình, riêng tôi thấy đau nhói. Ngày mưa đó chính tôi đã xé toạc cái áo tàng hình giả dối, tôi đã dũng cảm xé đi lớp bảo vệ mà bấy lâu nay tôi tự hảo huyền rồi bám víu hay chỉ là tôi  lại đang sắp đắp lên thêm một lớp dày cộm nữa mà bản thân không cho phép để giờ đây như có hai thế cực tranh đấu một cách ác liệt trong tâm hồn tôi. Tiếng vỡ toang to đến nỗi những kí ức của tôi cứ chồng chéo lên nhau mà tua ngược tất thảy cả lại, nhưng tại sao lại khiến trái tim thiếu nữ của tôi chỉ nhớ đến những điều bất hạnh, cô đơn cùng cực nhất? Hay bởi lẽ cuộc đời tôi vốn dĩ chỉ là như thế?

Mọi thứ nhìn từ một góc thì suốt chặng đường dài nào nó cũng chỉ là một góc, nỗi cô đơn mà tôi nắm giữ rồi cũng phải trôi theo cơn mưa chiều thu cuối.  Lúc sáng bố có đưa tôi đi học đấy nhưng nó không như bạn nghĩ là cái ôm ngọt ngào chào trước cổng hay chỉ đơn giản là câu nói “ Bố đi nhé!” mà thay vào đó là thì khuôn mặt vẫn còn hặm hực, tâm thế lặng im trong hơi rượu của cuộc say tối qua. Rồi thứ tôi  thấy lại là vết bầm tím hai bên má mẹ lúc sáng nay và cái tấm ảnh gia đình không thấy tăm hơi đâu, duy chỉ có một mảnh gương vỡ còn sót lại nằm trong cái hốc nhỏ . Tấm gương ấy quả thật biết nói, nó phản chiếu cả một trận cãi vã to tiếng của hai con người tối qua, cả những giọt nước mắt im lặng và sự bình thản như chưa từng có cơn bão nào đi qua không chỉ riêng tôi mà là cả ba người chúng tôi. Quả thật người nhà thì cũng chỉ là người nhà, đều cùng chung một loại biểu cảm.  Bữa cơm cùng nhau cũng thưa thớt dần, người đi thì nhiều mà về chỉ chẳng thấy đâu…

Chiếc cúc áo thứ hai trong lớp vải mỏng kia của tôi lại rơi xuống rồi! Sự cô đơn của tôi biến tôi thành con người nhu nhược, chỉ biết nghe và chịu đựng, một mình. Bầu trời của tôi trong mắt mọi người là bầu trời tươi thắm xinh tươi, mang màu vinh quang tựa màu nắng hồng của bình minh chào ngày mới; nhưng sao lại vỏn vẹn lại mình tôi thấy bầu trời dưới đầu tôi lại xấu xí, tăm tối thế kia, có lẽ nào cái lạnh lẽo trong tâm hồn tôi lại chôn vùi cả mùi vị của bốn mùa ấm, nóng, mát, lạnh, chỉ để lại sự gói gọn của ngày giông bão mà tôi lầm tưởng thế giới chỉ đến vậy thôi!

Bước vào khoảng trời sân trường lại càng đáng sợ, cái ngây thơ nhỏ nhoi tôi từng bám víu nay cũng bay xa mãi vào buổi chiều mưa mùa thu. Tại sao tôi phải sống một cuộc đời như thế, mãi cam chịu. Người ta nói rằng tôi hiểu chuyện, tôi trưởng thành nên mọi trách nhiệm mọi lỗi lầm mọi công việc phải luôn là tôi gánh vác, mọi thứ đều mình tôi chịu đựng tất thảy. Vì tôi hiểu chuyện nên tôi phải là người dẫn dắt các bạn khác, bảo vệ các bạn học khác, trong khi mình lại hứng cơn mưa của sự tức giận và những lời lẽ, những hành động của sự khinh thường, chê bai. Chỉ vì tôi không còn đứng ở vị thế ngẩng cao đầu nữa, không còn ở đầu bảng hay thậm chí cái giới hạn giữa bảng của tôi cũng trôi qua mất mà lại chịu sự ghẻ lạnh, chịu cái cảm xúc ấm ức một mình, nhưng thế cũng hay, tôi có thể ngửi được cái “mùi tanh” trong những biểu cảm, trong sự thực dụng ngay trong chính những người bạn, không , phải là những người từng coi nhau là bạn.

Tôi hiểu hết chứ, cái quy tắc hoạt động của trường học và của cuộc sống tấp nập cũng chả khác nhau là mấy, đến cuối cùng người chiến thắng mãi là kẻ hiển hách, mãi là kẻ đúng trong lòng mọi người. Sự cô đơn mà tôi nói đến đó nó càng dâng lên, càng trào ngược như axit dạ dày hơn trong từng tháng ngày phải mặt đối mặt, phải chống chịu với những điều này hơn. Quá trình trưởng thành, con đường mà tôi mơ ước vậy mà lại bị chôn vùi trong những cảm xúc hỗn loạn đó ư? Tôi tự hỏi tại sao con người ta lại đối với nhau như vậy, là vì lý do gì chứ? Sao cứ phải gò ép bản thân mình chấp nhận những cái đáng ghét, chấp nhận buông những câu xu nịnh, những cảm xúc giả tạo đến thất thần.

Đôi lúc tôi không trách những con người ở dưới xu nịnh người ở trên mà tôi lại cảm thấy thật run rẩy với chính những con người đứng trên đài vinh quang ấy, tại sao lại lấy cái mác của người thắng cuộc mà đối đãi với nhân thế, tại sao lại ngụy tạo rằng mình luôn hoàn hảo, luôn phải là một con người đức độ, vị tha mà đẩy tất thảy những lỗi lầm cho những con người vô tội khác… Chứng kiến những điều đó như ngục tối nhốt tôi vào chính bản thân tôi hơn, tôi dè chừng hơn, tôi cam chịu hơn, ánh sáng duy nhất của tôi cũng biến mất, những chiếc cúc áo cũng vỡ tan trong cái chuyển mình từ li ti đến xào xạc rồi ào ào cuồn cuộn của cơn mưa mùa thu ngày ấy.

Cuộc sống của tôi nó “bình thường” như thế đấy! Nó bình thường trong cái yên ả của sóng biển mà tâm hồn tôi là mắt bão của dòng đời ngược xuôi trong thế giới của chính tôi. Nỗi cô đơn của tôi, cái áo vải tàng hình bao bọc tôi lâu nay sẽ không còn nữa, tôi không chọn nơi có mảnh gương vỡ bị bỏ quên hằng ngày tua đi tua lại những cảnh sầu não, khóc lóc, bạo hành, hy vọng nó sẽ thay bằng tờ đơn ly hôn; tôi cũng sẽ không đưa mình lưu lạc lại vào thế giới của hư ảo nơi sự giả tạo và xu nịnh lên ngôi, mà thay vào đó là sự dũng cảm một lần phản bác và tấm đơn xin chuyển trường…

Bùng! Tôi tỉnh lại rồi, mưa đã ngớt và bình minh đã mang màu  nắng tươi đang ló rạng nhưng tôi lại phải tiếp tục bắt đầu với hai mươi tư giờ ở cả hai thế giới rồi, bỗng dưng thở nhẹ khi thấy không còn vướng mắc của cái áo vải tàng hình làm tôi khó chịu nữa, hóa ra không phải là mơ vì tôi cũng không chọn thế giới nào cả. Tôi đã chọn khe giữa của thời gian, nơi tôi có thể buông lỏng mọi thứ “vũ khí phòng thân của riêng mình”, buông lỏng sự cô đơn sau hơn mười bảy năm dài đầy thương nhớ và nuối tiếc!

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top