Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Phải Chăng Tớ Đã Quá Đề Phòng Thế Giới Này?

BÀI DỰ THI 106: PHẢI CHĂNG TỚ ĐÃ QUÁ ĐỀ PHÒNG THẾ GIỚI NÀY?

Họ tên: Hi Vọng

/Đôi khi tớ thấy thu mình lại nhưng không tách biệt với xã hội có thể là cách để bản thân mình âm thầm đi lên, vẫn luôn nỗ lực để tạo nên giá trị cho bản thân mà không khoe khoang, ồn ào./

---

Trưởng thành là khi suy nghĩ về cuộc sống của mình sẽ thay đổi hay do tớ đang quá ngại ngùng, e sợ khi đối mặt với thế giới rộng lớn ngoài kia?Từ một người có thể nói là rất năng động trong các hoạt động trường lớp, cởi mở trong giao tiếp với mọi người nhưng bỗng dưng tớ lại trở thành một con người khác, một con người với tính cách vô cùng trái ngược. Hình như tớ đã mất đi sự tự tin của chính bản thân mình, thay vào đó là sự tự ti, sự ngại ngùng.

Tớ không dám sống thật với những suy nghĩ, những cá tính riêng của bản thân, tớ luôn tạo cho mình một vỏ bọc thật mạnh mẽ khi tiếp xúc với mọi người. Tớ vẫn luôn cố tỏ ra vui vẻ, bình thản trước mọi việc, luôn vui vẻ, cười nói cùng mọi người dù cho sâu thẳm bên trong là bao nỗi lo toan, bộn bề và cả sự bế tắc. Tớ vẫn luôn mong muốn được chia sẻ, được tâm sự cùng với những người thân về những nỗi u sầu, những tâm sự của bản thân nhưng lại chẳng biết nói cùng ai vì tớ sợ sẽ chẳng ai lắng nghe mình, tớ sợ người khác sẽ cười vì những điều tớ cảm thấy lo sợ mà người khác lại nghĩ là nhỏ bé, ngớ ngẩn. Và rồi cứ như thế, tớ giữ kín trong lòng bao nỗi niềm, có những lúc “kho lưu trữ” ấy của tớ đầy tràn như muốn nổ tung thì tớ cũng chỉ biết kìm nén, gói gọn bằng tiếng thở dài hay đôi khi là những giọt nước mắt trực trào nhưng sau đó lại gạt vội vì sợ người khác nhìn thấy.              

Hồi nhỏ những nỗi sợ chỉ đơn giản là những con côn trùng hay “ông ba bị” mà mẹ vẫn hay nhắc đến khi biếng ăn. Nhưng lớn lên rồi mới biết, có những nỗi sợ còn ám ảnh hơn. Và tớ luôn bị lời nói của mọi người làm cho tự ti, nhút nhát. Có lẽ mọi chuyện bắt đầu khi tớ nghe được những lời nói của người họ hàng về gia đình nhà tớ có “ba cô công chúa”, có những điều họ nói ra nghe có vẻ như rất bình thường nhưng tự nhiên tớ lại cảm thấy đau đớn vô cùng.

Tớ bắt đầu cảm thấy tủi thân, tớ cảm thấy mình giống như người thừa, tớ cảm thấy sự có mặt của tớ khiến mọi người cảm thấy phiền phức, thừa thãi. Một mặt, tớ tự nhủ mình phải cố gắng để khẳng định giá trị của bản thân, một mặt tớ vẫn luôn cảm thấy tủi thân, tổn thương sâu sắc. Và cũng kể từ ấy tớ bắt đầu để ý đến lời nói của mọi người về bản thân mình nhiều hơn. Tớ không dám đi ra ngoài nhiều vì sợ nghe người ta đánh giá về vẻ bề ngoài của mình. Tớ không dám mặc một bộ quần áo thật xinh cũng vì sợ người ta “khen”. Tớ luôn cố gắng làm mọi thứ thật hoàn hảo trong học tập hay trong công việc để người khác không chê trách. Chính vì thế mà tớ còn tự tạo cho mình những áp lực vô cùng nặng nề mà đôi khi tớ muốn gục ngã vì kiệt sức.  

Mặc dù không chia sẻ được với ai nhưng tớ vẫn luôn tạo cho mình những động lực, luôn tự động viên bản thân cố gắng dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Đôi khi tớ thấy thu mình lại nhưng không tách biệt với xã hội có thể là cách để bản thân mình âm thầm đi lên, vẫn luôn nỗ lực để tạo nên giá trị cho bản thân mà không khoe khoang, ồn ào. Dù vậy, tớ vẫn luôn muốn bản thân mình cởi mở hơn, mạnh mẽ hơn. Nếu làm người lớn mà phải sống rụt rè, e sợ như thế thì dù hơi ích kỉ một chút, nhưng tớ vẫn muốn mình mãi là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Nhưng làm thế nào để trở nên tự tin hơn đây?

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top