Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Sống, Cho Dù Chỉ Còn Một Ngày

BÀI DỰ THI 214: SỐNG, CHO DÙ CHỈ CÒN MỘT NGÀY

Họ và tên: Ngọc

/Dù cho cuộc sống có khó khăn và gian truân thế nào, tôi cũng luôn sẽ cố hết sức bám vào sự sống, bởi tôi biết, còn sống là còn cơ hội./

---

“Một ông già đẵn xong củi và mang về. Phải mang đi xa ông già kiệt sức, đặt bó củi xuống rồi nói:
- Chà, giá thần chết đến mang ta đi có phải hơn không!
Thần Chết đến và bảo: 
- Ta đây, lão cần gì nào?
Ông già sợ hãi bảo:
- Lão muốn ngài nhấc hộ bó củi lên cho lão.”

(Lép Tônxtôi, Kiến và chim bồ câu)

Các bạn đã bao giờ thấy cảm thấy quá khó khăn và áp lực trong cuộc sống này chưa? Có lẽ là ai cũng phải có rồi. Dù ít hay nhiều. Và tôi cũng vậy. Có những lúc tôi cảm thấy mọi thứ quá đỗi mệt mỏi và đôi khi chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này. Nhưng, đó dường như chỉ là một cuộc trốn chạy và là trốn sang một thế giới khác. Ông lão trong câu chuyện ngụ ngôn kia phải chăng chính là ai đó trong mỗi chúng ta? Lép Tôn-xtôi mang đến cho chúng ta một câu chuyện ngắn nhưng đằng sau đó là những quan niệm nhân sinh đầy sâu sắc về cuộc đời này.

Chúng ta, được sinh ra trên cuộc đời này chính là một hạnh phúc lớn, một may mắn lớn. Bố mẹ mang chúng ta đến thế giới này là để chúng ta tận hưởng nó, để chúng ta ngắm nhìn những gì tuyệt vời nhất của nhân loại. Nhưng tất nhiên, cuộc đời không bao giờ phủ màu hồng, và ý tôi là đến hoa hồng cũng có gai cơ mà? Ai mà chẳng phải trải qua những biến cố cuộc đời, những khó khăn trong cuộc sống? Cũng có đôi khi ta như ông lão trong truyện, ta ngẩng lên bầu trời rồi hét lớn: “Tại sao ngài lại mang con đến chốn bi ai này, Thượng Đế?” Và chúng ta bật khóc. 

Phải, có những khi ta thật sự bất lực về cuộc sống này. Ta từng nhiều lần nghĩ về cái chết, nghĩ về việc biến mất khỏi thế gian này. Nhưng, có ai thật sự muốn đi không?

Đúng, thế gian này có quá nhiều bi thương, có quá nhiều gai góc, chúng khiến ta rỉ máu, khóc lóc và thế gian này cũng rất nhiều điều tuyệt vời. Lần đầu tiên, ta sinh ra đời, thứ đầu tiên mỗi người cất lên không phải nụ cười mà là tiếng khóc. và điều đó khiến tất cả những người xung quanh ta phải bật cười. Thật vậy, sự xuất hiện của chúng ta chính là một niềm hạnh phúc vỡ òa của bố mẹ. Khi ta lớn thêm chút nữa, bố mẹ vẫn rất chiều chuộng yêu thương ta, họ vui từ cái lần đầu tiên ta nẫy, từ lần đầu ta bò, ta biết đi. Từng cử chỉ, hành động của ta luôn mang những ý nghĩa lớn đối với bố mẹ. Khi nghĩ về những điều đó, có ai thật sự muốn ra đi? Dù là người đau khổ tột cùng nhất của thế gian, nhất định là vẫn còn đâu đó trong con người họ là chút hy vọng về cuộc sống, là chút tơ vương với thế gian. Chỉ là, đôi lúc ta bị áp lực cuộc sống che mất mà thôi.

Trước khi chúng ta nên phần “người” thì phần “con” chiếm lĩnh trọn chúng ta. Chúng ta là động vật bậc cao và chúng ta có những khả năng sinh tồn mãnh liệt hơn bất cứ loài động vật nào. Chính thế, khi đứng trước những biến cố cuộc đời, thì phần “con”  lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, có ai muốn mình ngã về vực thẳm không? Hay ai ai cũng sẽ cố gắng hết sức để bấu víu vào vách núi sự sống?

Sự sống và cái chết, cái nào thích hơn? Tôi không biết. Nhưng nếu phải trả lời điều này, thì dù cho cuộc sống có khó khăn và gian truân thế nào, tôi cũng luôn sẽ cố hết sức bám vào sự sống, bởi tôi biết, còn sống là còn cơ hội, còn sống là còn được làm thứ mình muốn và còn được tận hưởng những thú vui trên cõi trần này... 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top