Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Sống Và Tồn Tại

BÀI DỰ THI 97: SỐNG VÀ TỒN TẠI

Họ tên: Bùi Thị Huyền Trân

/Và giờ đây tôi cảm thấy xa lạ với chính mình, tôi đã không còn là tôi của ngày đó người đã dần dần trở thành “người lớn” mà tôi luôn chán ghét lúc nhỏ./

---

Có đôi khi tôi cảm thấy việc sống thực sự rất mệt mỏi. Tôi có thực sự sống chăng hay chỉ đang tồn tại theo bản năng của mình. Dần dần tôi đã đánh mất chính mình, đánh mất “đứa trẻ” trong tôi để trở thành bản sao của anh đó vì luôn mải miết chạy theo những thứ phù phiếm, vô nghĩa trong quá trình trưởng thành.

Từ rất nhỏ tôi đã bắt đầu để ý đến sự ích kỉ của bản thân và ra sức áp chế sự ích kỉ đó. Thế nhưng việc đó thật sự rất khó, khi bất cứ việc gì cần đưa ra sự quyết định thì con người đều theo bản năng tính toán sao cho có thể tối đa hóa lợi ích của mình. Thậm chí, phải thừa nhận ra có đôi lúc tôi mong người khác gặp phải điều gì đó xui xẻo, để họ không thể bằng mình.

Người ta vẫn hay nói “nhân chi sơ, tính bổn thiện” nhưng trong rất nhiều trường hợp, đối với rất nhiều người là “nhân chi sơ, tính bổn ác”. Ban đầu, tôi khi để ý đến những cảm xúc tiêu cực, xấu xa của bản thân tôi đã cho rằng mình là một kẻ ích kỉ, xấu tính. Nhưng khi lớn lên nghĩ lại, có ai mà không nhưng vậy chứ. Đứng trước cái tôi của mình thì mấy ai có thể chiến thắng được? Đa số mọi người đều hành động theo bản năng, khi tức giận chỉ muốn nói ra tất cả cho thỏa cơn giận của mình mà không hề quan tâm liệu ai đó có tổn thương hay không. Tôi vẫn nhớ ngày còn nhỏ mỗi khi mẹ tôi tức giận mắng tôi thì tôi luôn ra sức đáp trả, giải thích nên mẹ tôi nói rằng: “Khi tao nói mày không chịu lắng nghe, chỉ lo gân cổ ra cãi”. Giờ thì hay rồi, tôi không còn lời khi mẹ tôi mắng nữa nhưng mà ở một phương diện nào đó tôi không còn là tôi nữa rồi. Khi mẹ la mắng thì bà ấy giải tỏa được cơn giận của bà ấy, còn tâm tư của kẻ phải lắng nghe như tôi thì sao?

Nói như vậy không có nghĩa là tôi căm ghét mẹ của mình, bà cũng chỉ là kẻ mắc kẹt trong bản ngã của con người thôi. Nhưng trong quá trình trưởng thành có rất nhiều việc nhỏ nhặt như thế đã ảnh hưởng rất lớn đến nhân cách, suy nghĩ và lối sống của tôi bây giờ. Mẹ tôi là người phụ nữ nhạy cảm, bà không thể chịu được lời nói khó nghe vậy nên tôi từ khi hiểu chuyện lúc nào cũng như chim sợ cành cong, chỉ lo lúc nói chuyện vô ý sẽ làm bà buồn lòng. Ngày còn nhỏ tôi cũng hay tâm sự với mẹ những chuyện vặt vãnh trẻ con, bà lắng nghe và tỏ vẻ đồng cảm. Tuy nhiên, sau này mỗi khi mắng tôi thì mẹ tôi sẽ đem những câu chuyện mà tôi kể ra để nói, “Mày như vậy nên tụi nó mới không chơi với mày”. Từ đó tôi không còn tâm sự hay kể những chuyện ở lớp cho mẹ nghe nữa. Bởi chuyện bị bắn bằng chính những viên đạn của mình thật sự quá đau đớn. Có lẽ cũng là vì vậy, sau này trong các mối quan hệ tôi cứ lo trước sợ sau mà hệ quả của việc này là họ không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi, cứ như việc làm tổn thương tôi là hết sức bình thường. Họ không hề coi tôi là bạn mà chỉ đến với tôi vì tôi có giá trị lợi dụng với họ.

Sau này khi trải qua một số việc tôi mới dần dần nhận ra dường như mọi việc tôi đang làm đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì sợ cô đơn, tôi quẩn quanh bên đám người tẻ nhạt, nói xấu sau lưng kẻ khác. Sau đó tôi bất chợt nhận ra hôm nay mình nói xấu ai đó để rồi ngày mai chính mình lại là nhân vật chính trong câu chuyện trên môi của kẻ khác. Không ai thực sự quan tâm mình nghĩ gì, cảm thụ như thế nào cả. Cho dù họ có ra vẻ cảm thông nhưng bởi vì do họ không trải qua nên cũng không cách nào hiểu được.

Trong phim The Matrix nhân vật Cypher khi nói chuyện với đặc vụ Smith đã nói: “Dốt nát là một điều hạnh phúc”. Thật vậy, làm người ngu ngốc một chút thì mới hạnh phúc. Có lúc tôi chỉ muốn bản thân mình chỉ là một kẻ ích kỷ, vô lối hay chỉ đơn giản là một kẻ ngu dốt thì có lẽ cách nhìn của tôi đối với sự vật, sự việc đã không phức tạp như vậy. Đứa trẻ hiểu chuyện thường là đứa trẻ bất hạnh nhất, chỉ cho người khác nhưng đâu có ai nghĩ cho mình. Chính là bởi vì tôi đã quên cách sống một đứa trẻ như thế nào, nhìn thế giới một cách ngây thơ như thế nào. Tôi đã dần lớn lên, dần phải học cách nhìn nhận sự việc như một người lớn, theo một khung mẫu chung mà ai đó đã định sẵn. Và giờ đây tôi cảm thấy xa lạ với chính mình, tôi đã không còn là tôi của ngày đó người đã dần dần trở thành “người lớn” mà tôi luôn chán ghét lúc nhỏ.

 Cả một đời người, rốt cuộc tôi đến với cuộc sống này vì lý do gì? Chẳng vì lý do gì cả, tôi không hề được lựa chọn để được sinh ra cứ mơ mơ hồ hồ sống đến bây giờ. Con người thực ra không hề có mục đích sống gì cả, mục đích là do chính chúng ta tự đặt ra cho chính mình thôi. Nói là tự do, nhưng thật ra chúng ta chẳng một ai tự do cả, đều bị cầm tù trong chính thân xác này thôi.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top