Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Thanh Thản Bước Giữa Nỗi Cô Đơn

BÀI DỰ THI 230: THANH THẢN BƯỚC GIỮA NỖI CÔ ĐƠN

Họ và tên: Chân Đất

/“Kẻ cô đơn, trong thành phố này. Một mình lang thang đi tìm hạnh phúc. Lạc mình trong muôn vàn ảo mộng. Rồi tỉnh giấc, chỉ còn mình trong hư không.”/

---   

Tôi năm nay đã 23 tuổi, cái tuổi chẳng còn trẻ trung mà mơ mộng như thời sinh viên nữa. Bắt đầu phải ra đời và tập trưởng thành hơn về mọi mặt. Suy nghĩ phải lớn, không còn những bông đùa hay hời hợt như lúc còn ung dung. Những áp lực vô hình cứ mỗi ngày lại đè nặng hơn. Trong đó, có cả cảm xúc của bản thân nữa. Tôi mang trong mình những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực. Đã từ lâu, nó trở thành một thứ gì đó không thể nào khác được. Điều đó để phân biệt tôi giữa một đám đông. Bạn có thể thấy bên ngoài tôi có vẻ hòa đông, đôi khi hay nói nhiều và tăng động. Nhưng thực ra bên trong tôi không được như vậy. Nhiều suy nghĩ vẩn vơ, những cảm xúc tiêu cực và một cảm giác cô đơn.

23 tuổi, cái tuổi bắt đầu có những chông chênh nhất định của cuộc đời. Có những vấp ngã và có những nỗi buồn chỉ có thể giấu giếm riêng cho bản thân mà chẳng thể nào nói được với ai nữa. Kể cả là những người thân nhất. Nghĩ về những nỗi sợ của bản thân mình đang và sẽ gặp phải. Rồi chợt nhận ra, từ bao giờ mình lại sợ cái cảm giác cô đơn đến mức này?  Sao mình lại có những suy nghĩ tiêu cực như vậy?, v.v...

Cảm giác cô đơn cùng với những suy nghĩ tiêu cực, chẳng biết cách để mà vượt qua một cách dễ dàng được. Đôi khi, chỉ muốn được thoải mái trong suy nghĩ để lạc quan sống hơn mà cũng khó khăn. Tôi đến với viết lách một cách tình cờ, cũng chỉ là cách để tự tôi đối mặt với những cô đơn này và cả những suy nghĩ tiêu cực kia nữa. Có lúc nó thực sự hiệu quả nhưng chẳng được mấy. Rồi lại trở về với trạng thái đó, dù biết nó không tốt cho bản thân. Tôi cũng chẳng phải con nhà nòi về văn học. Cứ tự biên tự diễn theo những cảm nhận mà mình có, thành ra nếu vui thì sẽ vui. Nếu buồn thì sẽ buồn nhiều hơn.

Phải làm sao để thanh thản bước qua nỗi cô đơn và những suy nghĩ tiêu cực?

Người ta bảo cứ cố gắng rồi hạnh phúc cũng tới. Có người được, có người không được. Nếu ông trời công bằng thì đã không có kẻ được cười và người phải khóc. Hạnh phúc cũng là một loại may mắn, cô đơn cũng là một lựa chọn, hoặc là một nỗi ép buộc. Có phải chăng là đến một độ tuổi nào đó, cuộc sống bắt chúng mình phải cô đơn? Phải thực sự cô đơn rồi có một ai đó xuất hiện để mình có thể níu thật chặt họ lại. Ai rồi cũng sẽ có được hạnh phúc và bình yên. Còn hiện tại, cô đơn thì đã sao nào? Vẫn phải bước trên con đường đi của cuộc đời này. Mọi thứ vẫn đang diễn ra theo quy luật, mọi thứ sẽ có bắt đầu rồi sẽ có kết thúc. Cô đơn cũng vậy, đến một lúc sẽ phải đến và cũng sẽ phải đi. Nhường chỗ cho những cảm xúc khác tốt đẹp hơn. Hoặc đơn giản là một thứ cảm xúc tệ hơn cả cảm giác thấy mình cô đơn. 

Cô đơn nhưng không được thấy mình cô độc. Có thể cho phép mình được cô đơn hoặc phải cô đơn, nhưng không thể để mình có cảm giác bị cô độc. Tôi cô đơn nhưng không hề cô độc. Bởi ít nhất, trái tim tôi cô đơn vì “chưa” có một ai chấp nhận bước vào trong đó. Còn vì sao tôi không cô độc ư? Tôi còn có gia đình của mình. Dẫu cho tôi không thành công, không trở thành một ai đó hay thậm trí là thất nghiệp thì gia đình vẫn luôn ở cạnh tôi. Đó là vì sao tôi không thấy mình cô độc. Còn cô đơn thì... nhiều lúc thấy mình thất bại thực sự. Nhưng nhiều lúc cũng thấy mình mạnh mẽ trước bao người vì mình dám cô đơn.

“Kẻ cô đơn, trong thành phố này. Một mình lang thang đi tìm hạnh phúc. Lạc mình trong muôn vàn ảo mộng. Rồi tỉnh giấc, chỉ còn mình trong hư không.”

Tôi từng bị mắc mắc bệnh tâm lý và dĩ nhiên, những suy nghĩ tiêu cực là điều lúc nào cũng hiện hữu trong đầu của tôi. Cho đến hiện tại, khi tôi đã cố gắng để làm chủ tâm lý thì cũng chẳng thể nào gạt bỏ hết được những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi bản thân của mình được.

Một ngày đẹp trời, bước ra đường với những suy nghĩ tiêu cực: “Ngày hôm nay thế nào, sẽ làm được gì đây?”. Rồi một đống những suy nghĩ khác về cuộc sống, về bản thân, công việc, bla bla... Trong lòng thì lúc nào cũng nặng trĩu mà không thể buông bỏ được những gánh nặng. Rồi một ngày lại bắt đầu trong suy nghĩ suy quẩn quanh không lối thoát và không điểm dừng. Chẳng thể nào cảm thấy thoải mái mà làm điều mình muốn hay chí ít là được bình yên. Bạn nghĩ tôi thật nhu nhược đúng không?

Nhắm mắt lại và thả lỏng tâm hồn mình ra một chút, đừng gò bó bản thân. Tập buông bỏ, học cách chia sẻ hoặc sống chung với nó một cách thông minh. Và điều quan trọng hơn là suy nghĩ tích cực hoặc ít nhất là suy nghĩ khác đi.

Một ai đó đã nói với tôi như vậy. Nhưng nói thì dễ, làm được thì lại rất khó. Đã bao lần thử thách bản thân rồi sau đó tôi lại buông bỏ vì không làm được. Khó. Tôi cố gắng giữ mọi thứ ở mức cân bằng nhất có thể. Chính vì điều đó mà tôi sợ cái cảm giác hẫng hụt khi một ai đó hoặc chính bản thân mình làm sự cân bằng đó bị dịch chuyển về chiều hướng tệ đi.

Cô đơn không hẳn đã là điều tệ hại, suy nghĩ tiêu cực không hẳn hoàn toàn là xấu. Quan trọng là cách hành động để đối diện với những điều đó. Nếu cô đơn là một sự lựa chọn, thì bản thân bạn phải sống thật tốt đừng để cô đơn đánh gục ngã bạn. Còn nếu nó là một nỗi ép buộc thì cũng không sao, cứ bình thản, rồi hãy cởi mở bản thân. Sửa đổi hay làm mới bản thân, rồi cũng đến lúc hạnh phúc sẽ mỉm cười thôi. Sớm hay muộn một chút xíu so với người khác thôi mà. Đừng lo lắng nhé!

Suy nghĩ tiêu cực thì khác, phần tốt của nó ít hơn. Nó là cách nhìn về nhiều hướng và nhiều mặt của vấn đề. Ta biết ta yếu ở đâu, yếu ở điểm gì và có vấn đề ở chỗ nào nên ta mới nghĩ như vậy. Nghĩa là có cách để giúp nó trở nên tích cực hơn. Quan trọng ở cách ta sửa nó hoặc là cách ta đối mặt. Đó là với ai có một tâm lý vững vàng, sẵn sàng chấp nhận rủi ro để có thể đạt tới thành công. Hoặc chí ít là tìm thấy thấy yên và vượt lên những tiêu cực đó. Hãy buông bỏ những điều ta không thể giữ nữa, đón nhận những suy nghĩ mới hơn hoặc làm mới những suy nghĩ cũ. Nghĩ về những điều tốt đẹp, những thứ bình yên hơn,v.v... rồi bình yên sẽ tới lại với những con người đã từng suy nghĩ tiêu cực.

Tôi vẫn hay nghĩ tiêu cực về bản thân mình và về những chuyện đang xảy ra với mình. Tôi cũng cô đơn. Cả hai thứ đó đang song song tồn tại trong tôi. Đôi lúc nó làm tôi thật mệt mỏi, nhưng đôi lúc nó là động lực cho tôi làm được một điều gì đó. Bạn có đang như tôi không? Liệu bài viết của tôi có giúp bạn được điều gì đó không? Hy vọng là có. Đơn giản là chúng mình đồng cảnh ngộ với nhau mà. Mọi thứ sẽ dễ chia sẻ cùng nhau nếu cùng một suy nghĩ và cùng một cảm giác. 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top