Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Tôi Đã Chiến Thắng Căn Bệnh Tâm Thần Phân Liệt Thế Nào?

BÀI DỰ THI 221: TÔI ĐÃ CHIẾN THẮNG CĂN BỆNH TÂM THẦN PHÂN LIỆT THẾ NÀO?

Họ và tên: Cù Thị Thương

/Là cách mà bạn thấu hiểu va ôm ấp trái tim nhiều tổn thương. Là sự cho phép của bạn để những cảm xúc bên trong tuôn trào....Bởi bạn xứng đáng với những điều tốt đẹp/

---

"Không sao đâu, còn sống là tốt rồi!"

Câu nói thể hiện cho sự bất lực trong cuộc sống, nhưng cũng là lời động viên an ủi gửi đến chính bản thân, tôi tin trong một khoảnh khắc nào đó chúng ta cùng chung mạch cảm xúc. Khi tôi suy nghĩ một điều gì đó tiêu cực tôi giống như một con cá bé nhỏ đang bơi giữa biển còn suy nghĩ của tôi lại như là một con mực khổng lồ như muốn nuốt chửng cả tôi vậy. Mọi người thường thấy tôi với vẻ ngoài là một người luôn vui vẻ nhưng đâu ai biết bên trong tôi mềm yếu đến nhường nào! Mỗi lần như vậy tôi cảm thấy thật sự bất lực cảm giác như cả thế giới đang quay lưng với mình vậy.

Thứ 6, ngày 13, tháng 7, năm 2018

Một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi, năm tháng đó thật sự tôi nghĩ mình chẳng thể nào vượt qua được. Một mình tôi đứng trước cổng bệnh viện, lê từng bước chân lên từng bậc thang, tôi đến phòng khám tâm lý ! Với một người trong đầu luôn đầy ắp những suy nghĩ tiêu cực như tôi thì các bạn đã biết lý do tôi đến đây rồi chứ? Cảm giác một mình khi bình thường cũng đã đủ khiến tôi tủi thân, vậy mà giờ đây đứng trước dòng người xa lạ tôi cũng vẫn một mình. Chẳng có một cơn gió nào ngang qua nhưng tôi lại cảm thấy lạnh, chẳng phải lạnh vì gió mà vì trong lòng tôi cũng đủ lạnh lắm rồi . Nhưng tôi không sợ bởi tôi đã sống với những ngày tháng còn đáng sợ hơn rất nhiều thì giờ đây thêm một chút nữa cũng chẳng sao!

Tôi được bác sĩ chẩn đoán bị tâm thần phân liệt, bác sĩ đưa cho tôi một ít thuốc và nói với tôi rất nhiều thứ. Cầm trên tay cuốn sổ, nhớ lại những gì bác sĩ nói tôi cũng chẳng biết nên khóc hay cười, tôi chẳng muốn khóc trước mặt ai nhưng khi cười thì tôi chẳng phải đang tự lừa dối chính mình sao? Tinh thần tôi như suy sụp, có lẽ tôi chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận. Gia cảnh chẳng khá giả gì, đối với tôi bây giờ mẹ là đáng giá nhất, nhưng mẹ lại đi làm xa quê. Một mình tôi bươn chải, vật lộn với cuộc sống, vật lộn với suy nghĩ chưa đủ mệt hay sao? 

Tôi lang thang ra ga tàu trở về với mấy đồng bạc lẻ, từng bước đi nặng nề như có ai níu chân tôi, trong lòng là cả một bầu trời giông bão. Bước lên tàu nhìn ra xa xăm qua chiếc cửa kính tự hỏi mình chẳng biết ngày mai phải sống thế nào? Hết thuốc rồi tôi phải làm sao, tôi cũng chẳng biết. Nhớ lại những đêm chỉ kịp thíp đi một chút lại giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp, tim đập vội vã như những bước chân của những con người vô tâm. Thuốc, chẳng đủ để làm thay đổi bất cứ điều gì. 

Tôi lại quay về cuộc sống cũ, chẳng có thuốc, cũng chẳng có ai bầu bạn thời gian đó đối với tôi thật khủng khiếp những suy nghĩ tiêu cực lúc ấy cứ quấn quanh tôi. Tôi tự thu hẹp bản thân mình lại, tự khép kín bản thân với thế giới bên ngoài qua cánh cửa gỗ bị mục nát. Tôi sợ một mình phải đối diện với bóng đêm, tôi chẳng nghĩ được gì nhiều tôi chỉ hy vọng đêm nay nếu tôi thức thì ngày mai chắc chắn sẽ đến muộn hơn một chút, thế thôi!

Rồi ngày mai tôi vẫn phải sống tiếp. Tôi bất chợt nghĩ đến lúc mình chết sẽ như thế nào, có ai buồn có ai khóc vì mình không? Hay tất cả đều vô tâm như ngày hôm qua. Có những buổi sáng tôi phải mất cả tiếng đồng hồ để bước xuống khỏi giường, để hé cửa bước ra thế giới bên ngoài. Ban ngày tôi sống vì cả thế giới ban đêm tôi sống vì tôi.

Đêm lại buông xuống, cảm giác những suy nghĩ tiêu cực cứ quấn lấy tôi thật dễ chịu. Cứ thế ngày qua tháng lại, tôi cảm nhận được mình yếu đi từng ngày , hơi thở dần như rút ngắn lại, trí nhớ dần kém đi tôi chẳng biết tôi làm gì cũng chẳng biết tôi đang nghĩ gì nữa? 

Hôm nay tôi quay trở lại thành phố với một tâm trạng tốt hơn hôm qua , hình như có một luồn sức mạnh nào đó đã khiến tôi có thêm động lực để sống, lúc trước tôi chẳng cho phép mình sợ thì giờ đây tôi lại chẳng cho phép bản thân được chết đi. Bước vào phòng khám bác sĩ nói tình hình sức khỏe của tôi đang nặng hơn, tôi cảm nhận được điều đó. Nhưng hôm nay sao tôi chẳng buồn chẳng hụt hẫn nữa? 

Phải chăng chính là nhờ mẹ của tôi, sáng hôm trước mẹ nhẹ nhàng gõ cửa phòng tôi từ rất sớm. Mẹ đưa cho tôi một số tiền mà trong suốt thời gian qua mẹ đã vất vả kiếm được, mẹ bảo tôi quay lại thành phố để tái khám, dù cả xã hội này có ruồng bỏ con, cả thế giới này có quay lưng với con thì vẫn còn có mẹ. Tôi bật khóc, lòng tôi như nghẹn lại tôi chẳng biết tại sao hôm nay tôi lại khóc những ngày tháng trước dù có khổ đau đến đâu tôi cũng chẳng rơi nước mắt. Có lẽ mẹ chính là động lực khiến tôi phải suy nghĩ lại, mẹ sinh ra tôi khổ cực, nuôi nấng tôi khổ cực thì tại sao tôi lại buông xuôi cuộc sống này. Bác sĩ khuyên tôi nên mở lòng hơn, tiếp xúc với mọi người xung quanh nhiều hơn, hãy cứ lạc quan mà sống, đừng suy nghĩ những điều tiêu cực hãy nghĩ đến những gì hạnh phúc nhất trong cuộc sống này.

Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng tôi chẳng cười nhưng lòng tôi hôm nay vui đến lạ thường. Tôi quay ra ga, mọi người xung quanh tôi cười nói vui vẻ, ga tàu lúc nào chẳng nhộn nhịp như vậy nhưng hôm nay tôi mới cảm nhận được vì phải chăng lúc trước vì lòng tôi buồn nên tôi thấy mọi thứ xung quanh đều tẻ nhạt. Trở về quê tôi nhớ những gì mẹ nói, nhớ những gì bác sĩ dặn, nhớ những gì tươi đẹp nhất trong cuộc sống. Tôi uống thuốc đều đặng hằng ngày, tôi cảm nhận được mình khá hơn trước, những ngày tháng trước thuốc chỉ khiến tôi giảm cơn đau nhưng hôm nay thuốc sao mà diệu kì phải chăng do suy nghĩ tôi lạc quan hơn nên mọi thứ đều trở nên dễ dàng....

1 năm sau .....

Tôi quay trở lại bệnh viện và được bác sĩ khám chẩn đoán khỏi bệnh. Cuộc sống của tôi bây giờ đã ổn hơn trước nhiều, chính nhờ mẹ người đã truyền động lực cho tôi. Những suy nghĩ tiêu cực trước kia, những nỗi sợ trước kia bây giờ không còn nữa xung quanh tôi giờ đây tràn ngập những tiếng cười. Chẳng đau khổ chẳng còn cái suy nghĩ ấu trĩ của lúc trước, ngày trước có những lúc tôi bừng tỉnh giữa sự tiêu cực của bản thân, tôi nhận thức được bệnh tình của mình cần phải chữa nhưng tôi lại buông xuôi thả trôi bản thân theo dòng suy nghĩ tiêu cực ấy. Cái thời gian ấy bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật sự mạnh mẽ biết nhường nào. Có những lúc tôi nghĩ mình sẽ từ bỏ tất cả chỉ để mong một cái ôm từ người qua đường, để tôi biết rằng trái tim tôi vẫn còn đập và tôi vẫn còn sống ....

Hiện tại...

Tôi chọn cho mình một cột mốc để sống, khi bạn có một thứ gì đó làm động lực để sống bạn sẽ cảm thấy yêu đời hơn, cuộc sống của bạn sẽ trở nên dễ dàng. Tình yêu dành cho chính bạn, là cách mà bạn thấu hiểu và ôm ấp trái tim nhiều tổn thương của mình, để nó được chấp nhận. Là sự cho phép của bạn để những cảm xúc bên trong được tuôn trào. Là sự ở bên, dù xung quanh bạn không có ai. Là sự nâng niu và tri ân của bạn dành cho chính mình. Bởi bạn xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top