Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Tôi Thấy Ai Đang Cười Dưới Hiên Nhà Đầy Nắng

BÀI DỰ THI 72: TÔI THẤY AI ĐANG CƯỜI DƯỚI HIÊN NHÀ ĐẦY NẮNG

Họ tên: Vàng Anh

/Và tôi hi vọng bạn – tôi của sau này vẫn tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, tràn đầy năng lượng chiến đấu như tôi của bây giờ./

---

Chào bạn – tôi của ngày mai, của tương lai vui vẻ và hạnh phúc, mình cùng nhau tâm sự một chút nhé, về ước mơ của tụi mình ấy!

Bà thường ru tôi bằng những câu chuyện cổ tích thật đẹp. Bà kể về cô bé Lọ Lem, bà nói ai ngoan hiền sẽ được ông bụt gõ đũa thần biến thành chị Tấm. Tôi nằm trên võng đung đưa, mắt lim dim, mơ rằng mình có thể trở thành công chúa trong những câu chuyện của bà. Năm đó tôi năm tuổi. Hai năm sau tôi vào lớp Một, bạn bè trong lớp thường trêu tôi là “cải dằng” (cẳng dài), vì tôi cao nhất lớp ấy mà. Cô hàng xóm, dì lớn sang nhà chơi lúc nào cũng tấm tắc: “Con bé này cao thế! Ráng học lớn lên làm người mẫu, làm tiếp viên hàng không nghe con.” Suốt những năm cấp Một tôi ước mình có thể sải bước trên sàn catwalk như chị Mai Phương Thúy, có thể không cánh mà bay lên bầu trời cao xanh thẳm. Giờ học văn năm lớp Mười, tôi đã khóc khi cô giáo đọc bài viết của tôi trước lớp, đó là bài văn cao điểm nhất trong mười hai năm dùi mài kinh sử, cũng là bài văn duy nhất tôi cảm thấy mình thực sự “viết” cho đến tận bây giờ. Thầy cô nói tôi học văn rất ổn, bạn bè khuyên tôi hãy viết thật nhiều. Ngày ghi nguyện vọng thi Đại học, tôi đã ước rằng sau này mình sẽ trở thành một nhà báo, một tác giả thực thụ.Một năm sau tôi thi lại Đại học, những ước mơ từ thuở bé đến năm tôi mười bảy, không có ước mơ nào tôi thực hiện được. Bạn có nhớ khi đó mình đã buồn như thế nào không? Giây phút cảm thấy bản thân mình tại sao lại vô dụng đến vậy, bạn còn nhớ hay không? Những ước mơ ấy là hoài bão của tôi ngày ấy cơ mà, tại sao tôi chưa một lần dùng hết sức mình để cố gắng thực hiện, hay đó không thực sự là ước mơ của tôi?! Đúng vậy, tôi chưa bao giờ có ước mơ. Tôi như một mảnh đất được người khác ươm mầm vào, người ta tưới nước lên mầm cây ấy, cây trưởng thành và người ta gọi cái cây ấy là ước mơ của tôi.

Rất lâu sau ngày bước vào ngôi trường Đại học thứ hai tôi vẫn chưa tìm được ước mơ của mình. Tôi muốn gì? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi biết rằng tôi đang bước đi đúng hướng vì tôi bây giờ rất vui vẻ và hạnh phúc. Tôi rất thích nghe tiếng đàn của Sungha Jung, anh ấy là nghệ sĩ guitar người Hàn Quốc. Sungha Jung có niềm yêu thích đặc biệt với guitar từ bé. Năm chín tuổi anh ấy nghe được âm thanh phát ra từ chiếc guitar của cha mình và guitar đã trở thành đam mê của Sungha Jung từ đó. Thời gian còn ở nhà tôi thường ngồi quây quần với gia đình xem chương trình truyền hình. “Điều ước thứ 7” là chương trình mà gia đình tôi thích xem nhất. Tôi nhớ có một số nói về ước mơ của các cụ ông, cụ bà ở viện Dưỡng lão Diên Hồng. Một lần tình cờ nhìn thấy thông tin về chiếc máy bay đã bị lãng quên ở sân bay Nội Bài 12 năm, các cụ đã xin được sử dụng chiếc máy bay ấy với ước mơ được một lần ngồi máy bay trong đời, được đến những nơi thật xa mà không cần phải ngồi ô tô hay xe máy. Hành trình tìm kiếm ước mơ chưa bao giờ là dễ dàng. Có người từ tấm bé đã tìm ra đam mê của mình, có người sống đến đầu bạc răng long mới nhận ra mình thực sự muốn gì, cũng có người khi đã kết thúc một kiếp người vẫn không thể trả lời cho câu hỏi về ước mơ của bản thân. Vậy nên tôi bây giờ không cưỡng cầu ước mơ, không còn tự tạo áp lực đè nặng chính mình mỗi khi nhìn thấy người khác thành công nữa. Tôi không mong bạn sau này sẽ trở thành một điều gì đó vẻ vang hay lớn lao. Tôi hi vọng rằng bạn – tôi của sau này có thể vì sự cố gắng tập luyện thể dục hằng ngày, vì thói quen ăn uống sinh hoạt lành mạnh mà tôi phải mất nhiều thời gian để làm quen, mong bạn có một sức khỏe thật tốt để luôn sẵn sàng khi ước mơ đến. Tôi hi vọng rằng bạn – tôi của sau này có thể vì một người trẻ tuổi chưa kịp trưởng thành mà khoan dung cho những sai lầm tệ hại ảnh hưởng đến ước mơ của bạn. Và tôi hi vọng bạn – tôi của sau này vẫn tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, tràn đầy năng lượng chiến đấu như tôi của bây giờ

Có những hôm không có lịch học cũng không cần phải đi làm, không deadline, không những cuộc hẹn cà phê trà sữa, tôi gọi đó là “ngày nhàn rỗi”. Thật tò mò muốn biết bạn còn giữ thói quen này không? Thói quen suy nghĩ thật nhiều về việc đi tìm ước mơ vào những ngày nhàn rỗi.

Cảm ơn bạn vì dù có tìm được ước mơ hay không, thì sau tất cả đau thương, mất mát, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, bạn vẫn vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Cảm ơn vì nụ cười rạng rỡ đang nhìn tôi mỉm cười.

Trời hôm nay trong trẻo, có mây xanh, gió nhẹ và vạt nắng phủ vàng trước hiên. Tôi cảm thấy ấm áp vì nắng hay là vì nụ cười của ai đó.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top