Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Trở Thành Người Lớn À? Tớ Chưa Sẵn Sàng

BÀI DỰ THI 54: TRỞ THÀNH NGƯỜI LỚN À? TỚ CHƯA SẴN SÀNG

Họ tên: Quang Rau

/Đóng cửa lớp. Tớ thắc mắc chúng ta đang đóng cửa để cùng mở ra cánh cửa tiếp theo cùng nhau, hay là cất giữ kho báu nơi chốn hoài niệm?/

---

“Nắng ngoài cửa sổ khá chói mắt, không biết trong sân trường yên tĩnh đang ẩn giấu bao nhiêu tình cảm yêu mến chân thật, giản dị. Chỉ tiếc rằng họ không hiểu được rằng hồi đó mọi cái còn quá sớm, năm tháng trôi qua, những tình cảm dù gắn bó đến đâu cũng sẽ trôi mất, yêu đơn phương có thể nâng đỡ mọi ước mơ của tuổi thanh xuân, nhưng lại không thể ngăn chặn hiện thực mong manh khi đã trở thành người lớn.” (trích Năm Tháng Vội Vã)

Lúc tớ đang viết những dòng này là khi tớ đã bước qua ngưỡng cửa khi còn đếm ngược 90 ngày “yêu”, 90 ngày trước khi bước vào thế giới của người lớn.

- Mấy giờ rồi nhỉ? - Tớ căng mắt khỏi tập tài liệu, liếc mắt qua chiếc đồng hồ nhỏ. Đã 3 giờ sáng rồi.

Trong không gian tĩnh mịch, kim giây cứ chạy đều phát ra những âm thanh đều đặn, vài trang giấy rung lên, ở ngoài phố lâu lâu có tiếng xe chạy qua mất hút. Thời gian đang rời, chẳng mấy chốc mà tia nắng sẽ lọt qua khe cửa đánh thức tớ dậy. Thời gian đang rời, chẳng mấy chốc những lần “yêu” này sẽ chia ly tớ mà đi. Thời gian đang rời, tớ sẽ không còn ở thế giới của con nít nữa.

Không biết có ai có giống như tớ không. Nhiều lúc tớ bắt gặp mình ngồi thờ thẫn ra với đống đồ cũ, ném cho mình chồng sách giáo khoa hồi cấp một, tay lật giở từng trang ghi chép hồi cấp hai, cấp ba hay ngồi bệt xuống lục lọi trên giá sách những kỉ niệm phủ hơi bụi thời gian. Tớ thường hay ngắm những dòng chữ mà đôi tay tớ đã đưa hồi còn bé, tớ thích cảm giác nhìn lại hành trình lớn lên của những con chữ. Tớ chả muốn mình quên mất rằng tớ đã được học về lửa trong cuốn “Tự nhiên và Xã hội”, vài cuộc hội thoại nhẹ nhàng ở “Đạo đức” hay làm kỹ sư từ cuốn “Kỹ thuật”. Tớ tự cười ngại khi đọc lại vài dòng “tin nhắn” đưa đẩy chỉ bằng cuốn tập vở trong giờ học. Tớ thường dành cho mình chút khoảng thời gian nghía lại những bức thư tình được viết từ giấy vở ô ly, gấp vội nhưng luôn được nâng niu và chăm bỗng. 

Tớ không nhớ từ bao giờ tớ có thói quen lưu giữ lại những dòng thư, chữ viết hay chỉ đơn giản là một chiếc khuy cài áo nhỏ. Trong điện thoại, có những bức ảnh tớ chẳng muốn xóa dù bộ nhớ đã đầy, có những chiếc video ngắn lưu giữ kỉ niệm tớ cũng không muốn cho nó bay đi. Như một kẻ tham lam muốn níu lấy những mảnh vụn ký ức mong manh, tớ thường tặng cho mình những đêm xem lại một bộ phim do chính quá khứ của mình làm đạo diễn.

Cứ như buổi học cuối vừa mới hôm qua, tớ ngỡ cái khoảnh khắc đóng cửa lớp như một thói quen, thì tự dưng hôm nay lại là lạ. Tớ chả bao giờ chú tâm tắt đèn, tắt quạt. Tớ chả bao giờ quan tâm dưới dãy tủ còn tồn tại những thứ gì. Tớ còn không bao giờ để ý những nơi rèm cửa, bể nước, chậu cây để rồi hôm nay tớ phải chào tạm biệt tất cả. Nghe có vẻ là hối hận và buông lơi. Nhưng kệ, có còn hơn không.

Đóng cửa lớp. Tớ thắc mắc chúng ta đang đóng cửa để cùng mở ra cánh cửa tiếp theo cùng nhau, hay là cất giữ kho báu nơi chốn hoài niệm?

Thật là khó để nói rằng có nhiều người luôn tin khi trưởng thành thì sẽ càng dễ gặp nhau nhiều hơn. Con người ta lao đầu vào học tập, kiếm tiền, làm việc. Tới khi lạc vào mê cung của cơm áo gạo tiền, vòng xoáy xô bồ thì lúc ngoảnh đầu 180 độ, 360 độ cuộc đời khiến lòng người đổi thay không còn nhìn thấy được nữa. Trưởng thành chỉ khiến con người xa cách.

Thật là khó để thuyết phục vài đứa bạn rằng nó sẽ cảm thấy rối bời hơn trong tương lai hơn là việc học đại số và hình học ở hiện tại. Thật là khó để nói rằng khi không còn khoác lên tấm áo trắng này, sẽ chẳng có ai hay điều gì che chở cho tớ nữa, tớ sẽ phải tự đứng lên bằng đôi chân trần mà bước ra xã hội đầy rẫy sự phức tạp rối ren

Thật là khó để chấp nhận giao ước với tương lai “Trở thành người lớn” đã được ký kết. Làm sao biết khi nào những cận vệ mang tên “cuộc đời” chà đạp chúng ta? Làm sao đứng dậy khi điều lệ quan trọng của giao ước đó là chúng ta sẽ trên mỗi một hành trình riêng biệt? Làm sao chúng ta còn đặt một khoảng ngăn nhỏ bé cho những con người đã đi tới trong cuộc đời?

Đèn tắt, trong phòng tớ bây giờ chỉ còn bóng đêm và ngọn đèn đường hắt qua khung cửa sổ. Tựa lưng và ném cho bầu không khí này một cú thở dài. Kim giây vẫn chạy, tớ vẫn chưa ngủ được. Chỉ bấy nhiêu suy nghĩ chảy ngang đầu tớ cũng đủ khiến tớ thức trắng cả một đêm. Dẫu biết, sẽ chẳng trọn vẹn khi cứ khư khư mãi những hoài niệm vĩnh cửu. Dòng hồi tưởng cứ thế trôi. Kí ức phai mờ. 

Bắt đầu làm gì để rồi cũng có kết thúc? Chắc là sẽ mở ra cánh cửa khác đẹp hơn. Nơi chúng ta mãi không quên. Đã có một thời thanh xuân như thế.

Tớ chưa sẵn sàng.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top