Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Trưởng Thành Chính Là Tiếc Nuối

BÀI DỰ THI 63: TRƯỞNG THÀNH CHÍNH LÀ TIẾC NUỐI

Họ tên: Hựu Ngạn

/Giống như dòng chảy trong hẻm sâu suối thẳm hoang vu, nhìn vào hết sức bình lặng thanh tĩnh, nhưng không một ai biết rằng dưới vực nước sâu cách biệt trần ai ấy, đang tồn tại quá trình bào mòn đi từng góc cạnh của hòn đá./

---

Có một vài chuyện không phải viết về bạn, nhưng bằng một cách rất tình cờ nào đó, bạn đọc được và nhìn thấy bản thân trong chính những lời kể ấy.

Ngày bé bạn leo cây bị ngã, đầu gối rách nát, máu đỏ chảy không ngừng, sau khi lành lại hình thành một vết sẹo xấu xí. Mười tám tuổi, bạn lớn lên trở thành một cô gái cao gầy xinh xắn, thích mang áo sơ mi trắng và chân váy dài thẳng đến mắt cá chân, khí chất vừa trí thức vừa dịu dàng. Mọi người đều thích vẻ ngoài của bạn, không ai nhìn thấy vết thương bên trong đó.

Bạn vô cùng yêu thích một chiếc áo khoác len dệt kim màu vàng, là quà của một người bạn tặng vào dịp sinh thật. Hà Nội trời vào thu, thời tiết se se lạnh, bạn rất thích khoác chiếc áo đó đi dạo Hồ Tây vào buổi tối. Trông vừa ấm áp, thơ mộng lại thời thượng. Mãi đến một ngày bạn nhìn thấy ở trường học cũng có người sở hữu chiếc áo tương tự, từ đó không thấy bạn mặc lại chiếc áo ấy nữa. Hồ Tây gió thổi rét buốt, nhiều nhất cũng chỉ choàng thêm một tấm khăn len khác.

Bạn lọc list friend trên facebook. Đột nhiên nhìn thấy nhiều cái tên quen thuộc. Bạn và họ đã từng rất thân thiết, chụp ảnh cùng nhau, nhắn tin mỗi ngày, tâm sự đủ thứ chuyện. Nhưng không biết từ bao giờ đã không còn liên lạc, đôi lúc bạn thậm chí còn quên mất có sự tồn tại của người này. Bạn bè của bạn từ đầu tới cuối bao giờ cũng đông đúc. Nhưng từ đầu tới cuối cũng rỗng tuếch.

Bạn trân trọng những kỉ niệm về một người đàn ông nông dân mồ côi cha từ năm mười bốn tuổi, một mình bươn chải cùng mẹ nuôi nấng bốn đứa em, trưởng thành trong khu dân cư cũ xập xệ bệ rạc. Đó là bố bạn. Mắt bạn từng nhòe đi khi nhìn thấy đôi bàn tay to lớn nhưng lại khuyết đi một ngón út của người đấy, tim bạn như bị bóp nghẹt lại khi nhớ tới giây phút người ấy băng qua làn xe cộ đông đúc để dúi vào tay bạn 200 ngàn đồng. Nhưng rồi bạn học đại học xa nhà, bạn bước ra khỏi đôi cánh bảo hộ của người. Có những đêm tối, bạn cảm thấy mệt mỏi và cô đơn vì không được yêu chiều vuốt ve cảm xúc như ở nhà, nhưng rồi bạn cũng quen và chai lì dần. Hình ảnh người bố từng khóc vì bạn ốm sốt mấy ngày liền bắt đầu mờ nhòe đi trong tâm trí, và bạn đắm mình vào nhiều cám dỗ mới.

Còn có cô gái khuôn mặt tròn đầy, ánh mắt sáng như sao của mấy năm trước. Cô gái toàn thân tỏa ra năng lượng sạch sẽ tính cực thẳng thắn, ôn nhuận trong sáng như nắng mai buổi sớm. Bạn vẫn còn nhớ rất rõ trong phòng học cũ năm nào, cô kéo tay bạn bè thao thao bất tuyệt nói về ước mơ tương lai muốn trở thành một phóng viên thẳng thắng, công tâm và gan cường. Sau khi cô bước ra khỏi cánh cổng trường, hòa nhập với cuộc sống vất vả trầy trật, bị những bất công đời thường vùi dập đến chết đi sống lại, lý tưởng tan thành mây khói, cuối cùng đến trái tim cũng vỡ vụn nát tan.

Trên thế gian này, vào một thời điểm bất kì, tại một nơi mà ta không hề hay biết, đã có rất nhiều những câu chuyện tiếc nuối nối tiếp nhau xảy đến. Giống như dòng chảy trong hẻm sâu suối thẳm hoang vu, nhìn vào hết sức bình lặng thanh tĩnh, nhưng không một ai biết rằng dưới vực nước sâu cách biệt trần ai ấy, đang tồn tại quá trình bào mòn đi từng góc cạnh của hòn đá.

Nước chảy đá mòn. Có rất nhiều việc đều có thể biến đổi, vì thời gian. Cho dù lúc đó bạn có vô cùng đau lòng lưu luyến như thế nào.

Tôi đã từng giãy giụa trước quy luật tất yếu đó, tự thấy rằng sức trẻ của mình đủ tràn đầy để làm chậm đi ảnh hưởng của thời gian và cuộc sống. Hồi bé tôi thích những viên kẹo ngọt, yêu quý chú chó màu nâu nhạt nhà hàng xóm, cảm thấy thương cho số phận của một người lạ vô tình nhìn thấy trong phim truyện, ám ảnh đôi mắt ướt nhòe đầy ưu sầu của bố. Nhưng rồi nhìn xem. Bây giờ, tôi quen dần với vị đắng của cà phê, cảnh tỉnh mình trước vô số lời tán tỉnh yêu đương, xem những hỉ nộ ái ố vốn là lẽ dĩ nhiên trên đời và chật vật với cuộc sống quay cuồng không bao giờ dừng lại. Dù muốn dù không, vẫn phải đối diện với một sự thật rằng, tôi đã không còn là mình của quá khứ. Sức mạnh của thời gian đủ để xóa nhòa và thay đổi mọi thứ. Ngày trôi tháng chảy, tôi đã không còn là một cô nhóc bướng bỉnh hồn nhiên năm nào, mà thay vào đó là hình ảnh một cô gái nung nấu khát vọng bước lên giai tầng của xã hội hiện đại.

Và rồi tôi đã nghĩ, nếu không thể thoát khỏi quy luật ấy, thay vì để mình trượt dài vì những điều tiêu cực và lạc lối trong mê cung phương hướng, tại sao lại không nghĩ một cách tích cực để thấy ổn hơn?

“Ai rồi cũng sẽ khác. Con người không phải thay đổi, chỉ là lớn lên.”

Trưởng thành đôi khi cũng chính là đánh đổi, là chấp nhận bỏ lại những thơ ngây bồng bột của quá khứ để đạt được một điều gì đấy ở tương lai. Vậy nếu bạn đã dành rất nhiều thời gian để nghĩ về quá khứ, với sự trân trọng và nuối tiếc khôn nguôi, thì hẳn là hiện tại và tương lai cũng xứng đáng với điều tương tự?

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top