Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Từ Khi Nào Trưởng Thành Lại Đáng Sợ Đến Vậy?

BÀI DỰ THI 175: TỪ KHI NÀO TRƯỞNG THÀNH LẠI ĐÁNG SỢ ĐẾN VẬY?

Họ và tên: Không

/Sững sờ. Vụn vỡ. Bất lực. Hòa tan. Tôi ngỡ mình đã dũng cảm biết mấy khi chọn cách bước vội tới “trưởng thành”... tôi hối hận, vì tôi nuối tiếc những chiếc áo trắng hẵng còn khoác trên mình./

---

Có một cô gái vì sợ mưa nên trốn nơi góc phòng.

Em ngồi thu chân, gói gọn sự tồn tại của mình thành một cú gập người với lòng tin tại đây em an toàn. Em chẳng thấu được nét đẹp của cơn mưa mà mọi người thường ca ngợi và mơn trớn gọi tên, em chỉ thấy nó đáng sợ, len lỏi từng tiếng “rào rào” dội vào lòng em. Vì sao em sợ mưa? Không ai hỏi, em cũng chẳng buồn trả lời. Vi sao em chọn góc phòng? Em trả lời, âm thanh nhẹ bẫng chưa kịp tròn chữ vội vàng chui tọt vào tấm rèm nhỏ giọt gây ướt sũng nhân gian. 

Có một chàng trai vì ngại nắng nên đứng nơi hiên nhà. 

Anh đứng đó, cao gầy dưới bóng râm đầy tĩnh mịch tựa như thể sự tồn tại của anh là hiển nhiên. Bên ngoài, vạt nắng sóng sánh cả vùng trời không khác gì tách trà nóng vô tình bị hất đổ mà nhuộm màu, xinh đẹp mà tô vẽ cho vạn vật. Anh chau mày, nhìn sắc nắng mà lòng khó chịu. Tại sao anh khó chịu? Vì anh thích nắng, nhưng anh không muốn ra khỏi bóng râm mát rượi nơi hiên nhà. Tại sao anh lại chọn hiên nhà? Anh không trả lời, dẫu rằng ai cũng thì thầm mà kháo tai hỏi thăm. 

Bóng gió mượn chuyện nắng và mưa ra làm rào chắn nỗi sợ, hòng che giấu một sự thật rằng thứ làm mình hãi hùng còn hơn cả những điều đó.

Họ tạm gọi thứ đó bằng một danh từ: Trưởng thành.

Ai rồi cũng sẽ lớn thôi, người lớn nói như thể việc này không có gì đáng phải sợ hãi. Hồi bé ta mơ tới việc làm người lớn thế nào, càng lớn ta lại càng rụt rè hơn trên giai đoạn đó. Nhưng người hỡi khi ấy ta còn thơ dại, còn những đêm hè đưa tay hứng sao trời dưới trời. Khi đã chân sạch lấm bụi đời rồi, còn đâu những ngông cuồng về ước mộng viển vông cho một tương lai tươi sáng. Ta đang lớn, tiềm thức nhẹ nhàng bảo, với từng hồi chuông thức tỉnh câm lặng lọt tới lòng ta nghe sao nặng nề. Trưởng thành không khác gì một mầm cây, gieo mầm mà bám rễ vào cuống họng, quấn quít lại đường hô hấp của những lứa trẻ chưa đủ dũng mãnh để gạt bỏ nó đi. Rồi nó sẽ lớn lên, bao bọc cả đôi cánh tự do của những ngày còn xuân thì. Lúc đó, khi đôi vai đã trĩu nặng và vết lông vũ thôi ôm lấy khung xương hao gầy để vẫy mãi, ta nhận ra, mình đã không thể làm trẻ con được rồi. 

Từ khi nào trưởng thành lại đáng sợ tới vậy? 

Với một người hút thuốc chân chính, sau mỗi một điếu là một câu chuyện. Vì thế tôi tìm tới chị, im lặng bên khung cửa mờ bởi khói thuốc dưới những lần rít dài. Hướng mắt về thành thị phủ lớp rèm che dày đặc, tôi nhớ làm sao lúc xưa có người một mực thề thốt mình cả đời sẽ chẳng dính tới thứ này. Bây giờ, chỉ chấp nhận những điếu thuốc cũ, chị từ chối trả lời bất kì câu hỏi nào của tôi mà chỉ đơn thuần mỉm cười rồi thuật lại mọi chuyện ngắn gọn cùng cực. 

Chị hút thuốc để đuổi bắt mảnh kí ức, về một thời còn có thể tươi rói mỉm cười trước cơn giông. 

Vậy bây giờ. . .?

Đừng hỏi, vì sợ không có mưa hay có bão cũng khiến chị rúm người hoài nghi. 

 

“Đến khi trưởng thành, khi cuộc đời thực sự đã biến thành một bi kịch hoa lệ không hồi kết thì người ta lại thấy sợ bi kịch, bất kể là tiểu thuyết hay phim truyền hình đều phải biết trước là kết cục có hậu rồi mới xem. “Trích Luyện yêu – Hoàng Mặc Kỳ"

Thế là tôi đi, bỏ lại người con gái vùi mình trong công việc và áp lực bên hương thuốc nhạt nhòa để tự hỏi bản thân bên phố đông người rằng tôi sẽ lớn khi nào, trưởng thành tới với tôi liệu chăng có nhẹ nhàng tựa gió cuối hạ gặp thu đưa heo mây về hay đột ngột và nặng nề như sấm nổ rền vang rạch nát màu trời. Người người vội vã lướt ngang, đồng hồ chẳng chậm chạp xoay vòng, còn tôi đứng đó, bỡ ngỡ về tương lai. 

Ta sẽ lớn khi nào, người hỡi? Người ta bảo khi tôi rời xa tuổi mười bảy, ấy hẳn là lúc tôi nên lớn lên mà ra đời. Có kẻ lại thì thầm khi tôi lập nghiệp đi làm rồi, chính khoảnh khắc đó là khoảnh khắc tôi trưởng thành tới nơi. Sự rõ rệt về thời gian này khiến tôi, cô gái sợ mưa, chàng trai ngại nắng buộc phải thu mình dưới sự êm dịu “tíc tắc” ở đời. Tôi gặp được một bạn nhỏ chỉ tròn mười ba đã gánh vác gia đình, gặp một bác già còn hồn nhiên mỉm cười với tất thảy nhân gian. Mọi điều người kể làm tôi hoang mang với chính mình về cột mốc trưởng thành đó. Người hỡi, nhân gian sẽ trưởng thành khi nào? 

Bà mẹ già bên khung cửa sổ vẫn đợi chờ đứa con đã thành đạt về ăn chung bữa cơm, để ân cần gọi nó “cục cưng”. 

Một ông bố ngoài bốn mươi lại cùng con vui đùa dưới mưa dẫu biết rằng sức khỏe mình không còn bền như thuở xưa. 

Thật ra thì trong một phút bất chợt giữa dòng đời tấp nập, ta sẽ vô tình mà bật thốt: “Mình trưởng thành rồi.” 

“ Bạn không trưởng thành, chẳng ai trưởng thành thay bạn được.
– Bạn không kiên cường, chẳng ai kiên cường thay bạn được.” - Weibo. 

Ai cũng muốn làm trẻ con để thôi bận tâm ở đời, nhưng quy luật nhân gian đã định, muốn dừng cũng khó, muốn trôi nhanh cũng chẳng hề dễ dàng. Bỏ qua một đoạn thanh xuân tươi trẻ, ta sẽ chông chênh với đôi mắt mờ ảo lững thững ra đời. Mặc nhiên để quên những lời hứa đầu môi thơ dại để vùi mình vào guồng quay lặng câm của người lớn. Lặng lẽ thu lại lòng mà bày ra dáng vẻ lịch thiệp để rồi khi quay lại mới ngỡ ngãng đi tìm lại vết vụn vỡ trong tim. 

Như một lẽ thông thường, như bao bạn trẻ khác, tôi sợ lúc khi mình thôi làm trẻ con, nhưng điều này tôi không kiểm soát được 

Và tôi chọn cách buông lòng, thả sạch mọi vướng víu giữ mình lại với khoảng cách trưởng thành. Không còn cố chấp la hét cũng không còn ngại ngùng những cái chạm tay để bước tiếp về phía sợ hãi đó. Và tôi biết, khi bước qua đó rồi, thứ tôi hít thở rồi sẽ chẳng phải không khí mà có khi tràn đầy như nước khiến tôi vẫy vùng, thứ tôi có trong tay rồi cũng sẽ đặc quách và nặng nề như kim loại cứng cáp và lạnh ngắt. Vậy là tôi bước đi, với nỗi sợ là hành lý duy nhất cho chuyến đi vốn chẳng có lối quay về này. 

Chỉ mong bạn, bất cứ ai lướt tới dòng chữ này, đừng như tôi. 

Sững sờ. Vụn vỡ. Bất lực. Hòa tan.

Tôi ngỡ mình đã dũng cảm biết mấy khi chọn cách bước vội tới “trưởng thành”, nhưng họa chăng sự dũng cảm ấy chỉ là viên phấn tô nền cho tấm bảng xanh xanh mỗi tiết học mà sau đó liền bị xóa sạch. Vì tôi hối hận, vì tôi nuối tiếc những chiếc áo trắng hẵng còn khoác trên mình. 

Nhưng chậm cả rồi, trong phút chốc, tất cả tung bay.

Kí ức phai dần, kỉ niệm trốn đi. 

Và dòng hồi tưởng của tôi kết thúc tại đó, với sự thờ ơ bên khung cửa và điếu thuốc nắm trong tay. 

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top