Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Vì Thấu Cảm Đem Tới Ánh Sáng Cho Cuộc Đời Này

BÀI DỰ THI 242: VÌ THẤU CẢM ĐEM TỚI ÁNH SÁNG CHO CUỘC ĐỜI NÀY 

Họ và tên: An Vy

/Đôi khi cuộc sống không phải tìm cách trốn chạy trước cơn giông, nhảy múa trong cơn mưa rào cũng là một cách sống./

---   

Đến bây giờ tôi mới nhận thức được định nghĩa thật sự của thấu cảm.

Hồi lớp 3, bố mẹ đầu tư cho tôi một cái máy trợ thính để dễ bề học tập, nghe nói. Nếu như những bạn nào có ông bà hay người thân thì sẽ biết cái máy này. Nó nhỏ gọn, màu nude và khớp vào vành tai và có cấu tạo khá giống chiếc headphone thông thường nhằm khuếch đại âm thanh lên. Thật ra thì lần đầu tôi đeo nó đến trường với cảm giác hồi hộp kiểu vui vui, không biết các bạn sẽ nói gì khi thấy “món đồ chơi mới này”. Hai phụ huynh tôi có vẻ khá lo lắng tuy rằng không nói ra, nhưng đầu óc non nớt hồi ấy chỉ biết nghĩ cho riêng mình nên đâu có nhận ra chứ. Đúng là “người tính không bằng người khác tính”, mấy đứa bạn lại khá là vui vẻ, tuyệt không một tiếng chế nhạo hay trêu chọc nào, kể cả cậu bé nghịch nhất lớp. Phải cảm ơn cô giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi thời ấy, đến giờ tôi vẫn kết bạn facebook với cô. Cô là người nhận ra sự khác lạ từ tôi và lập tức trao đổi với bố mẹ. Có thể là hành xử lịch sự đến bất ngờ của bạn bè là do cô phím trước, rằng đừng hòng động vào An Vy của cô. Cô và đám bạn hồi tiểu học ấy là những người đầu tiên có lòng Trắc ẩn xuất hiện trong cuộc đời tôi.

“Maybe surrounded by a million people I still feel all alone. I wanna go home” – Home (Michael Buble)

Hôm ấy, tôi và các bạn gái say sưa trò chuyện về tương lai, ai cũng hăm hở và vẽ ra cho nhau những cảnh tượng huy hoàng đẹp đẽ. Tôi không rõ mình có muốn trưởng thành không khi mà tôi laị đượm buồn mỗi khi sinh nhật đến, rút ngắn quãng thời gian bên gia đình. Tôi yêu bố mẹ lắm, đến nỗi tôi thần tượng họ thật sự. Như đã kể trong bài viết trước, thời cấp hai của tôi có thể định nghĩa như một cơn ác mộng. Ngày nào cũng khóc, không khóc thì cũng buồn rưỡi rượi chẳng nhấc nổi ngón tay. Hồi đó tôi quen với sự xa lánh như cơm bữa, quen với cả bị trêu chọc và miệt thị đến nỗi nó trở thành hiển nhiên. Thậm chí người nhà tôi cũng không coi trọng tôi hơn là bao nhiêu.

Thời ấy tôi xấu lắm, đến giờ tôi nghĩ lại và ghét bản thân vì đã buông bỏ và vô tâm đến chính mình đến vậy. Tóc rối, dài, đeo thêm cặp kiếng dày cộp và dáng đi lúc nào cũng gù gù. Nhưng dù tôi có chua cay, có ghét bỏ như thế nào thì mẹ cũng bên tôi. Không đếm xuể bao nhiêu lần hai mẹ con khóc cùng nhau, khóc cho  nỗi đau của con và nỗi dằn vặt của mẹ.

Bố thì kiệm lời và là kiểu người luôn hành động nên có gì luôn hùng hổ lên trường không ngần ngại, sẵn sàng xử đẹp bất cứ ai động vào con cưng của bố. Tôi biết rõ là bố yêu tôi, nhưng mà sau này thì nó cũng đem theo vài phiền toái nên bố chỉ cho lời khuyên mà thôi. Lên cấp ba thì mọi chuyện ổn thỏa hẳn, tôi còn giành được một số giải thưởng khiến bố mẹ nở mày nở mặt. Tôi đã nhẹ lòng, tôi tha thứ cho bản thân, cho những người bạn cấp hai thời ấy. Đôi khi buông bỏ lại là điều dũng cảm, tôi không muốn mang trong mình thêm nguồn năng lượng toxic nào nữa. Càng trưởng thành tôi lại càng muốn yêu thương bố mẹ thật nhiều, bù đắp lại những gì mà bố mẹ đã phải trải qua. Sáng nay tôi vừa nghe bài hát “Let her go” của Passenger, vừa nghe tôi lại vừa khóc: “Only hate the the road when you’re missing home”.

Đã quay đầu nhìn lại quá khứ được một lúc, giờ tôi nhìn về hiện tại và chỉ thấy sự tươi sáng và tự tin. Tôi muốn gửi lời cảm ơn vô tận tới cô bạn thân hiện tại của tôi – người đã đem lại cho tôi sự tin tưởng và trải qua vô số lần đầu tiên cùng nhau. Lần đầu tiên tôi thật sự muốn tiến lên, muốn ganh đua để thật xứng đáng với một ai đó. Lần đầu tôi được chúc mừng sinh nhật mà không phải từ người nhà, hay đơn giản là lần đầu tôi uống thử Starbucks theo lời mời gọi của bạn thân. Trên hết chính là cảm giác được tôn trọng, được thấu hiểu mà được lắng nghe. Tôi chưa từng mở lòng với ai đến như vậy ngoài bố mẹ, tôi nói hết tất cả mà không sợ bị phán xét hay ghê sợ. Tôi đọc được rõ trong đôi mắt bạn sự thấu cảm chân thành, không gợn bóng chút thương hại khi chúng tôi cùng nhau đi bộ lúc hoàng hôn. Nhờ bạn ấy mà tôi giờ đây biết mơ ước xa xôi hơn, nhận thức được giá trị thật sự của bản thân. Chúng tôi còn đặt ra rất nhiều mục tiêu trong tương lai, tuy không thật chắc chắn rằng những dòng chữ ấy có thể biến thành hiện thực được không, nhưng chỉ riêng cảm giác háo hức và đợi chờ cũng thật là khó quên.

Tình yêu và thấu cảm đóng vai trò như một con Át chủ bài trong cuộc đời tôi vậy. Tôi nghĩ mình may mắn hơn rất nhiều người khác khi có động lực để tiến lên, khi có những con người luôn ủng hộ và yêu thương tôi chân thành. Cái bóng ma từ quá khứ và những lời cay nghiệt trước kia không thể ngán đường tôi được nữa, nghĩ theo một cách nào đó chúng lại trở thành động lực cho tôi để thoát khỏi “đáy giếng” tù tối. “Đôi khi cuộc sống không phải tìm cách trốn chạy trước cơn giông, nhảy múa trong cơn mưa rào cũng là một cách sống”.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top