Giỏ hàng

GenZ Kể Chuyện: Lời Tự Thuật Của Đứa Trẻ Suýt Lầm Đường

BÀI DỰ THI 29: LỜI TỰ THUẬT CỦA MỘT ĐỨA CON SUÝT ĐI LẦM ĐƯỜNG

Họ tên: Võ Văn An

/mình không đứng dậy cứ quỳ mãi ở đó, lúc này mình mới nhận ra tình yêu thương của bố mẹ/

---

Chào mọi người mình bây giờ đang là sinh viên năm nhất đại học, mình có một câu chuyện muốn kể về chính mình. 

Đó là vào năm lớp Tám đúng vào lúc cái tuổi nổi loạn trỗi dậy, từ năm lớp Một đến lớp Bảy mình đều là học sinh có thành tích học tập tốt nhưng đến lớp Tám cái tuổi phát triển về tâm sinh lý, mình bỗng dưng trở thành một con người khác tính cách nóng nảy, cái tôi tự dưng lớn hơn, lúc nào cũng muốn thể hiện mình, hiếu thắng. Đầu năm lên lớp Tám ngay buổi đi học đầu tiên bị mấy anh khóa trên đánh chẳng có lý do gì cả, mấy anh đó cứ gặp thằng nào mà nhìn mặt không ưa là đánh, lúc bị đánh mình chỉ nhìn mỗi mặt thằng đánh mình nhiều nhất (đánh mình bầm tím cả mắt), lúc ra về mình mang theo cây thước của lớp tìm thằng đánh mình lúc sáng, thấy nó đứng với một đám lúc đó không biết tại sao lại không sợ mà mang cây thước đập thẳng vào cái vai của nó rồi vứt cây thước bỏ chạy. 

Sang hôm sau chẳng dám đi học mà không đi học thì không có điểm kiểm tra để đi thi, rồi cũng phải liều đi học vừa vào lớp chưa kịp cởi balo ra là mấy anh khóa trên lại sang có cả thằng mình đánh hôm qua cứ tưởng là thôi xong, tiêu rồi trưa nay xác định lết về rồi, mấy anh khóa trên sang đến nơi cái thằng mà mình đánh, nó đứng ra bắt tay xin lỗi mình và làm hoà, mình giật mình cũng hơi run run rồi cũng xin lỗi lại rồi bắt tay không hiểu tại sao thằng đó lại làm hoà mà từ đó là bọn khoá trên không còn bắt nạt ai nữa. Nhưng cũng từ lần đó cái tôi của mình nó lớn kinh khủng (chắc vì lý do này mà lúc đó chẳng có ai chơi với mình), cực kì hiếu thắng và cũng lì lợm hơn. 

Có lần vào tiết học văn cô nói mình, mình quát lại, chưa bao giờ mình dám tự ý nghỉ học nhưng mình còn nhớ rõ là vào tiết toán – anh – tin mình đều trốn học để đi chơi net vì thầy cô này dễ nhưng rồi cái gì đến nó cũng đến, cô giáo chủ nhiệm không biết làm sao mà lại biết mình thường xuyên bỏ học đi chơi net, gọi điện báo cho mẹ mình, mẹ mình đi tìm ,vào ngay quán net mình đang chơi chở mình vào trường xin lỗi cô rồi chở về nhà, mẹ vừa chở mình mẹ vừa khóc, về đến nhà chưa nói năng gì bố mình bảo mình quỳ xuống rồi đánh mình hai cây, tự dưng lúc đó không thấy đau mà lúc này mình tức không muốn đi học nữa. 

Mình nhìn bố, bố vừa đánh mình bố mình vừa rưng rưng mắt, nhìn sang mẹ thấy mẹ khóc lúc đó mình không suy nghĩ được gì nữa tự dưng oà lên khóc như một đứa trẻ lên ba. Mình còn nhớ là bố bảo mình vào phòng nằm nghỉ ngơi rồi lát ra ăn cơm mà mình không đứng dậy cứ quỳ mãi ở đó, lúc này mình nhận ra tình yêu thương của bố mẹ dành cho mình nhưng mình thì ngược lại làm cho bố mẹ buồn. Cũng may là lúc mình sắp chìm vào con đường hư hỏng, mình còn có bố mẹ còn có cô giáo quan tâm, nếu như mà lúc đó cô giáo chủ nhiệm mình im lặng không nói gì, bố mẹ không quan tâm thì bây giờ mình chắc đang ở trong bộ đội và không có thời gian kể cho các bạn nghe. 

Con cảm ơn bố mẹ rất nhiều nhờ có bố mẹ mà bây giờ con mới thấy được con đường con đi bây giờ là đúng, cám ơn cô giáo chủ nhiệm năm lớp Tám của em.

#bila #đọc_để_trưởng_thành

---

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top