Giỏ hàng

GenZ Kể Chuyện: Nếu Chỉ Còn Một Ngày Để Sống

BÀI DỰ THI 45: NẾU CHỈ CÒN MỘT NGÀY ĐỂ SỐNG

Họ tên: Stuborn Cat

/Tớ muốn những ngày tớ còn được sống, tớ sẽ SỐNG một cách thực sự./

---

Quỹ thời gian chưa bao giờ là vô hạn đối với một đời người. Ranh giới giữa sự sống và cái chết luôn khiến ta sợ hãi. Nếu biết mình chỉ còn một ngày để từ biệt với thế gian, cậu sẽ dùng lý trí và bản năng như thế nào để đối mặt với nó?

Một buổi sáng thức dậy như bao ngày, chợt nghe đến tin những người mà tớ quen, tớ biết, từng tiếp xúc với tớ, đã qua đời.

Cảm giác đầu tiên tớ có là gì nhỉ? Có lẽ là bất ngờ, bất ngờ lắm chứ! Bất ngờ bởi vì dường như mới hôm qua tớ còn gặp họ, còn cười, còn nói vậy mà hôm nay họ đã “im lặng”. Cái “im lặng đáng sợ” trong “một giấc ngủ thiên thu”. Lòng tớ thoáng chốc cuộn lên những nỗi buồn. Buồn vì người đã ra đi, buồn cho những người ở lại.

Nếu theo lẽ thường tình, một con người sẽ trải qua một vòng tròn cuộc đời với: sinh, lão, bệnh, tử. Thế nhưng, cuộc sống lại luôn có những ngoại lệ và cái ngoại lệ thì có những lúc nhiều hơn cái được gọi là bình thường. Không phải tất cả chúng ta đều sẽ trải qua một vòng đời như thế. Có thể là năm sau, tháng sau, tuần sau, thậm chí là ngay ngày mai, chúng ta - những người dù là bất kì độ tuổi nào, địa vị nào, giới tính nào đều có thể “vẫy tay” mà tạm biệt những người ở lại.

Ai rồi cũng phải chết. Khi nghĩ về nó, ai cũng thấy sợ. Sợ cái cảm giác bàn tay buông thõng, bỏ lại mọi thứ từ của cải vật chất, danh vọng đến những người yêu thương nhất để rồi thân xác chìm sâu vào trong lòng đất, mục rữa và tiêu tan.

Tần Thủy Hoàng khi xưa để bảo vệ mạng sống của mình cũng như để tìm cho ra liều thuốc "cải tử hoàn sinh" đã bỏ ra biết bao mồ hôi, máu và mạng người - gieo rắc bao tang thương trên mảnh đất trung hoa. Một minh chứng rõ nét và sống động vẫn còn hiển lộ nơi ngôi mộ ông cho đến ngày nay, chảy trôi cùng lịch sử.

Có những người họ sợ cái chết, sợ đến nỗi khi còn sống phải làm đủ mọi cách, bất chấp tất cả dù tốt hay xấu, để cho mình được sống và sống trường tồn. Đối với số khác, họ chọn cách sống trong nỗi sợ hãi, không dám làm điều gì và né tránh mọi thứ xung quanh.

Ấy thế mà có những người, dù đã biết về cái chết, họ sợ, nhưng họ dám đương đầu với nó một cách gan góc, lì lợm và ngang tàng. Tớ nhớ đến ông nội của mình, một người lính cụ Hồ - người thanh niên áo xanh đã ngã xuống vĩnh viễn nằm lại nơi mảnh đất Quảng Trị đầy sương gió trong cuộc kháng chiến chống Mỹ năm xưa. Ngày ra đi, ông có một gia đình yên ấm, một tuổi trẻ và những niềm hạnh phúc riêng. Điều này khiến tớ tự hỏi mình hàng trăm câu hỏi truy vấn trong đầu về ông, à không, về cả biết bao nhiêu con người đã ngã xuống, rằng: Thứ gì đã khiến họ gan dạ đối mặt với Tử Thần trong cuộc chiến “biết đi mà không biết ngày trở lại”? Nó quan trọng lắm sao? Liệu họ có nghĩ về cái chết không? Họ có sợ hãi không? Tớ nghĩ là “có”. Thế nhưng, họ đã chọn hy sinh, thay vì quyền được sống để những lợi ích mãi sau này cho tớ - những thế hệ mai sau được hưởng.

Sự gan dạ đó, nét đẹp đó còn truyền mãi đến ngày hôm nay, đó là hình ảnh chàng thanh niên Nghệ Anh lao mình xuống nước vì sự sống của 3 người bạn. Giây phút đó, tớ tin, tấm lòng nhân ái của anh đã vượt lên cả sự chết và nỗi sợ hãi của chính bản thân anh, để anh trở nên mạnh mẽ với những điều không tưởng.

Những con người ấy - họ làm điều mình thích, sống điều mình yêu theo đuổi những điều mình đam mê và làm những gì bản thân họ đặt niềm tin vào đó. Họ không lo lắng Thần Chết sẽ gõ cửa nhà mình vào lúc nào nhưng cứ mải miết chạy, chạy để không bỏ lỡ bất kì phút giây nào mà Thượng Đế ban tặng. 

Chúng ta cứ sợ chết, nhưng thực ra nếu sống mãi, liệu có chắc chúng ta sẽ hạnh phúc? 

Tớ từng xem bộ phim: “Người bất tử” đó là câu chuyện về cuộc đời một người không-thể-chết. Anh ta sống và chịu đựng mọi thứ trong nỗi cô độc: chứng kiến những người mình yêu thương nhất rời bỏ mình, gặm nhấm những nỗi cô đơn hàng thế kỉ, giết người và làm cả những điều xấu xa nhất.  Một người từng làm mọi thứ để sống, thì giờ đây lại đi kiếm mọi cách để có thể chết.

Tớ cũng từng tự hỏi mình rất nhiều: Nếu ngày mai tớ không thể thức dậy như thường lệ và làm những gì tớ muốn, vậy hôm nay, tớ sẽ làm gì?

Nếu ngày mai tớ biết mình không thể cười, có lẽ ngày hôm nay tớ sẽ vẫn CƯỜI với nụ cười tươi đẹp nhất. Tớ cười với niềm vui của những người xung quanh, tớ cười để gửi trao cho mọi người những niềm hạnh phúc mà tớ đang có.

Nếu ngày mai trái tim tớ không đập nữa, có lẽ ngày hôm nay tớ sẽ vẫn YÊU. Tớ yêu chính bản thân mình, yêu gia đình, yêu những người thương mến tớ và yêu cả những người đang ghét tớ dù tôi biết là sẽ rất khó.

Nếu ngày mai tớ phải nằm bất động trên chiếc giường trắng lạnh giá, có lẽ ngày hôm nay tớ sẽ vẫn ĐI. Tớ đi để khám phá những chân trời xa lạ, đi để đôi chân này không cảm thấy rệu rã và đi để trở về.

Tớ luôn tin rằng: “Sự sống này chỉ thay đổi chứ không mất đi!”.

Nói thật thì tớ cũng là một kẻ sợ chết, nhưng cái chết về thân xác không khiến tớ sợ cho bằng sự Lãng Quên - cái chết trong suy nghĩ của mọi người về tớ. Tớ muốn những ngày tớ còn được sống, tớ sẽ SỐNG một cách thực sự. Tớ muốn sự tồn tại của tớ có thể đem lại một điều gì đó cho mọi người và mọi người có thể nhớ tới tớ bằng một cách nào đó. Với tớ, đó thực sự là một mục tiêu mà tớ muốn theo đuổi.

Còn cậu, nếu câu hỏi về sự tồn tại và cái chết đến với cậu ngày mai, câu trả lời của cậu sẽ như thế nào?

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top