Giỏ hàng

Chúng Ta Là Những Gì Ta Đã Lựa Chọn. Dù Tốt Hay Xấu

Khi còn là một bé gái, tôi đã thay đổi thành con người tôi mong muốn. Cho đến tận bây giờ, liệu có phải tôi vẫn chỉ đang giả tạo?

Tôi lớn lên với hình ảnh một đứa trẻ luôn trong bộ dạng rầu rĩ, ảm đạm. Luôn luôn trầm lặng. Luôn luôn chỉ biết nhìn những đứa trẻ khác cười đùa với nhau, rồi cố hiểu làm sao mà chúng có thể nô đùa như vậy. Nhiều lần, chúng vô tình thấy tôi đang quan sát chúng nó. Những lúc đó, tôi chỉ xấu hổ quay đi.

Gia đình tôi chuyển nhà liên tục. Chỉ riêng vào năm lớp 7, tôi chuyển đến 6 ngôi trường khác nhau. Và cái bản tính của tôi làm tôi không thể kết bạn. Hơn nữa, tôi mang theo mình những thứ luôn là mục tiêu trêu chọc, nhạo báng của chúng.

Chúng trêu tôi vì có mái tóc xoăn xù xì. Tôi đã cố gắng chải mái tóc mình mỗi sáng, cố làm sao cho nó thật gọn gàng và đáng yêu như những bạn gái khác, nhưng lần nào cũng thất bại. Mái tóc tôi quá dày đến nỗi không thể kẹp lên, và tôi cũng không biết làm thế nào để kết nó thành những bím tóc gọn gàng.

Tôi từng bị chọc tức ở trạm xe buýt vì mặc chiếc ‘high-water jeans' (quần bò ngắn) – cái từ mà tôi chẳng thể hiểu nổi. Cho đến khi có người nói với tôi rằng chúng chọc tôi do tôi mặc quần quá ngắn. Tôi thấy nó đâu có vấn đề gì? Tôi không hiểu sao với cái lý do ấy mà họ có thể trêu tôi được.

Bởi cứ chuyển hết từ trường này sang trường khác, tôi dần nhận ra một vài điều. Những đứa trẻ được nhiều người yêu quý luôn đáng yêu và vui vẻ. Và tôi không có một trong hai điều ấy. Chúng mang trên mình những bộ quần áo hết sức vừa vặn. Năm lớp hai, hàng ngày tôi mặc cái áo khoác đỏ của mẹ tôi đi học. Mẹ đã cắt ngắn nó, cắt ngắn cả cánh tay áo để tôi thò tay ra được. Nhưng nó nặng chịch và cái vai áo chễ xuống cả hai khuỷu tay tôi. Tôi ao ước có thể co mình vào trong cái áo để không ai nhìn thấy, nhưng cái áo đỏ lòe size 10 rộng thùng thình thì không thể không thấy được. 

Một ngày nọ, sau khi tan học, tôi khoác nó lên người và phát hiện ra một điều kì diệu. Cái áo đã vừa khít với thân hình tôi. Tôi không còn là một quả dâu tây bự bọc bởi cái áo rộng thùng thình trên phố nữa. Chiều hôm ấy, tôi đi bộ về nhà như một cọng rơm thanh mảnh. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác nhẹ nhàng êm ái khi mình nhảy nhót tung tăng trên vỉa hè.

‘Chúa chắc chắn đã làm cho chiếc áo vừa với tôi như vậy. Người biết tôi là một cô bé ngoan và Người sai khiến cái áo của mẹ tôi phải vừa với thân hình nhỏ bé tôi như một phần thưởng Người dành cho tôi. Tôi là một cô gái đặc biệt, xứng đáng được nhận những điều kì diệu, tôi được Chúa lựa chọn.

Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi ngay lập tức hỏi tôi lấy cái áo ở đâu ra. Khi tôi nhắc đi nhắc lại với mẹ rằng tôi đang mặc nó đây, thì mẹ tôi kéo áo từ sau lưng tôi và chỉ cho tôi tên một bạn gái khác được viết trên mác áo. Chúa đã không hề giúp tôi. Chẳng có điều kì kiệu nào trên đời này cả. Hoặc chí ít là nó cũng không đến với tôi.

Khi tôi đã lớn, tôi chấp nhận mình không được xinh đẹp hay có những bộ quần áo gọn gàng. Điều duy nhất tôi có thể thay đổi là bản tính của tôi. Tôi biết rằng cái cách tôi cố gắng tìm hiểu quan sát mọi người làm họ thấy khó chịu. Bởi vậy tôi không nhìn chằm chằm vào họ nữa mà luôn nở trên môi một nụ cười hấp dẫn. Đó là thói quen tôi duy trì đến tận bây giờ, thậm chí khi chỉ có một mình, cả khi buồn, tôi vẫn mỉm cười.

Tôi để ý rằng những bạn gái được yêu quý không hề giỏi. Nếu chúng giỏi, chúng sẽ giữ kín sự tài giỏi của chúng nó. Những bạn gái học hành không được tốt lại là người hay bị thầy cô gọi trả lời và những bạn con trai luôn nhắc bài cho chúng nó. Dù biết không thể nhưng tôi vẫn muốn mình được như vậy.

Tôi không giơ tay phát biểu khi biết câu trả lời nữa, cũng không đọc to thành tiếng những bài tập đọc để chứng minh trình độ đọc của tôi vượt chúng nữa. Và tôi cũng dừng luôn cả việc bày tỏ suy nghĩ, quan điểm của mình.

Những gì tôi làm đã mang lại kết quả. Tôi đã có thể kết bạn. Không biết sẽ thế nào nếu tôi không bước chân vào đại học nhỉ?

Tôi học cách thật thoải mái khi bước vào một căn phòng, tán gẫu và nói những câu đùa ngốc nghếch. Nếu tôi không thể xinh đẹp, tôi sẽ trở thành một con người cuốn hút.

Tôi cứ tiếp tục như vậy trong vòng 20 năm. Không, 30 năm mới đúng. Nhưng dạo gần đây tôi bắt đầu tự hỏi sẽ thế nào nếu sự cuốn hút của tôi không phải con người thật của tôi, sẽ thế nào nếu tôi cứ giả tạo bản tính của mình ở tuổi 49?

Đây có phải lý do tôi thấy thật dễ dàng khi cách xa mọi người, tại sao tôi mặc kệ họ khi họ thực sự rất cần tôi? Có lẽ vì sâu trong tâm hồn, tôi vẫn là người thích quan sát hơn là tham gia.

Có lẽ tôi chưa bao giờ muốn được nhiều người yêu mến. Hoặc cũng có thể tôi chỉ thấy bối rối với sự yêu mến ấy. Nhưng bây giờ, điều đó có quan trọng không?

Đến giờ, tôi đã quen với việc là trung tâm của những ánh nhìn. Tôi không nghĩ mình có thể ngồi trầm lặng một nơi góc khuất. Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm vậy. Cái bản tính nằm vững vàng trong con người tôi đã trở thành một phần da thịt của tôi. Cái hình xăm vô hình như được khắc sâu đậm dưới lòng bàn chân tôi như cái bóng của Peter Pan vậy.

Bây giờ tôi vẫn không thể thôi tự hỏi cuộc sống sẽ thế nào nếu  tôi không chịu thay đổi khi còn ở tuổi thanh xuân. Nếu vậy, tôi đã kết hôn với một người đàn ông khác, kết thân với những người bạn khác và là một người mẹ khác. Tôi gần như chắc chắn sẽ không có một chân trong bộ phận sale. Và có lẽ tôi đã tìm ra con đường nhanh hơn để trở thành một nhà văn.

Nhưng dù tôi đã phải trải qua những gì, đây cũng là tôi của hiện tại.

Suy cho cùng, chúng ta là những gì ta đã lựa chọn. Dù tốt hay xấu. Tôi đã từng là một cô gái mà cô đã lựa chọn thay đổi tính cách của chính cô ấy. Thay đổi để được cười đùa vui vẻ, để có thể tán gẫu, để trở thành con người vui tươi, tràn đầy năng lượng trong các hoạt động. Để có thể mỉm cười, ngay cả khi thấy buồn, bối rối hay cô đơn.

Như chính tôi đang làm ở hiện tại vậy. 

Dịch: Thanh Trúc - Bila Team
Ảnh: Ngọc Huyền - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top