Giỏ hàng

Nếu Thương Mẹ Thì Con Hãy Là Một Người Bình Thường

Điều khiến tôi đau nhất là khi mẹ biết tin tôi bị gia đình anh ấy từ chối, bà im lặng trong một thời gian dài và cho đến một ngày bà nói với tôi rằng: “nếu con thương mẹ thì con hãy là một người bình thường, đừng trèo cao quá con ạ, con ngã mẹ đau lòng!” 


Thực sự là một điều hạnh phúc nếu như chúng ta được là một người bình thường. Sâu thẳm trong tôi lại cảm thấy mình vô dụng biết bao khi không thể trở thành một “người bình thường” như tôi luôn khao khát. Trải qua 25 năm cuộc đời, chẳng còn rụt rè như gái 15 hay trải sự đời như gái 32, tôi chỉ nhận thấy rằng mình đang chững lại, đang úa dần, đang ngột ngạt, đang mông lung. 

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện gọi là bình thường của khu phố. Bố mẹ tôi từ lâu đã không còn chung sống với nhau. Tôi đã không thể cảm nhận được tình cảm từ một người cha ấm áp đến mức nào, cao cả đến bao nhiêu cho đến tận bây giờ. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ nổi mặt ông. Trong kí ức của tôi, những gì tôi hiểu về ông là một người cha chấp nhận từ bỏ đứa con gái từ khi còn trong bụng, một người chồng phụ bạc muốn kết thúc mối duyên nợ với người vợ thời ấy chỉ vỏn vẹn bằng một câu nói: “Tự em chấp nhận cái thai này thì tự chăm sóc bản thân và con nhé, anh không có trách nhiệm trong việc này.” 

Vì điều này mà trong suốt quãng thời gian đi học, tôi luôn trở thành một trò đùa của đám bạn, luôn bị gắn mác là đứa “con hoang” tội nghiệp, vì thế mà chẳng dám kết thân với ai. Đó là một vết thương đau nhất, hằn sâu nhất tôi có từ khi mới chỉ là một đứa trẻ. Tôi dần nhận ra rằng, dù tôi có cố gắng lạc quan đến mấy thì mọi người xung quanh vẫn khó đón nhận tôi là một đứa trẻ bình thường bởi vốn dĩ sinh ra đã “không bình thường”.

Khi ngoài 20, tôi sợ thứ gọi là “tình yêu chân chính” chỉ vì lí do không đủ bản lĩnh để đi đến cùng với họ. Và rồi chính tôi lại là người-làm-tổn-thương-họ vì đã không giữ được lời hứa. Tôi có một mối tình sâu đậm với một anh chàng người Hà Nội, gia đình anh khá giả, danh giá, đầy đủ nội ngoại hai bên. Chúng tôi đã rất cố gắng nhưng cái tôi nhận được từ gia đình anh là một lời chối bỏ do không môn đăng hộ đối. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều khiến tôi đau nhất. Điều khiến tôi đau nhất là khi mẹ biết tin tôi bị gia đình anh ấy từ chối, bà im lặng trong một thời gian dài và cho đến một ngày bà nói với tôi rằng: “nếu con thương mẹ thì con hãy là một người bình thường, đừng trèo cao quá con ạ, con ngã mẹ đau lòng!” 

Vậy như thế nào mới là “bình thường” trong mắt người khác? Đến bây giờ tôi vẫn đang loay hoay với một mớ định nghĩa khác nhau về điều đó. Nhưng tôi biết rất rõ, “điều bình thường” trong tôi - cái mà tôi thèm đến mức mong ước được đắm chìm trong nó đến hết cuộc đời, đó là được đón nhận như những người bình thường, được làm những điều mình thích và được yêu hết lòng với một ai đó. 

Nội dung: Thảo Ly - NBT Team

Ảnh: Thanh Mai - NBT Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top