THỜI ĐẠI NÀO RỒI? QUÊN CON NHÀ NGƯỜI TA ĐI!
-------
01.
Tôi có một cô em họ học lớp 4 tên D. Một hôm, con bé chợt hí hửng và bảo với tôi về phát kiến mới của nó: “Chị ơi, em biết tại sao em học ngu rồi. Tại vì ngày xưa bố em học sinh trung bình!”. Tôi lắc đầu trước câu nói ngô nghê của em nhưng lòng đắng ngắt
Giờ mở điện thoại ra, không khó để thấy các thông tin nhan nhản như “Vừa học vừa làm thuê, em A. vẫn đỗ đại học 30 điểm”, “Thủ khoa B. chia sẻ bí kíp: “Em chỉ học trong sách giáo khoa””,... Đọc những bài báo như vậy, chẳng trách các bậc phụ huynh ngao ngán và chì chiết con cái, rồi thầm ao ước con mình được như con nhà người ta. Nhưng giá mà họ hiểu những em đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ, trong khi đại đa số học sinh dù cày cuốc ngày đêm cũng không chạy kịp với đổi mới giáo dục hiện nay.
Nhiều gia đình hay có thói quen đòi hỏi con mình quá cao trong khi nếu đặt yêu cầu tương tự cho chính bản thân thì họ không làm được. Tôi hiểu họ có những lí do riêng để yêu cầu con mình chăm chỉ học. Song, trước khi đặt cho con mình tiêu chí này, tiêu chí kia, họ nên xem xét lại năng lực của bản thân và đánh giá lại xem mình đã là tấm gương tốt cho con chưa. Mỗi đứa trẻ có một tiềm năng khác nhau. Từng trải qua thời học sinh thì ai cũng sẽ hiểu, những đứa trẻ có khả năng tiếp thu bài tốt bao giờ cũng có lợi thế hơn bạn đồng trang lứa. Dù nỗ lực đến đâu cũng khó có thể bằng những người vừa giỏi vừa chăm. Vậy nên khi con cái mình đã nỗ lực hết mình và đạt được kết quả tốt, hãy động viên con và bày tỏ cho con thấy mình trân trọng nỗ lực của con như thế nào.
-------
02.
- là một cô gái mang đam mê mãnh liệt với một thứ có tên… “học thêm”.
Sáng đến trên trường, chiều học thêm giáo viên, tối lại xách cặp đến trung tâm nào đó. H. thường xuyên ở trạng thái uể oải, mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cô nhất quyết không bỏ dù chỉ một buổi. Thậm chí nếu có ai đó “mách” cho B. thầy này dạy giỏi, cô kia dạy hay, H. lại lóc cóc đi đến học thử.
- có chăm chỉ không? Hẳn là có rồi. Nhưng chắc các bạn cũng đoán được tình hình học tập của H. Điểm số của cô không hề cải thiện, bố mẹ xót ruột khi bao nhiêu công sức, tiền bạc bỏ ra nhưng lại không thu được gì. H. thường xuyên bị mắng với những cái tên tệ hại như “đồ lười học”, “đồ ăn hại”, “nuôi tốn cơm tốn gạo”,.. đến phát khóc nhưng vẫn phải im lặng.
Đôi khi, chỉ nỗ lực là không đủ mà ta còn cần những khoảng nghỉ. Việc học giống như thưởng thức một món ăn vậy. Bất luận đầu bếp nấu ăn ngon bao nhiêu, nhưng nếu bạn ăn quá nhiều thì cơ thể bạn sẽ không thể hấp thụ hết dinh dưỡng mà ngược lại còn gây hại.
-------
03.
Bác hàng xóm gần nhà tôi có anh con trai đã năm cuối đại học song vẫn ăn bám bố mẹ, nợ môn đều đều, chỉ thích đi ăn chơi, tụ tập bạn bè. Mọi người xung quanh đều xót xa cho bác vì hiền lành, tử tế mà lại sinh ra đứa con như vậy. Tôi thì không.
Phụ huynh Việt Nam có một đức tính rất tốt đó là luôn hết lòng hết dạ vì con. Song, đó lại là con dao hai lưỡi khiến đứa trẻ không ý thức được trách nhiệm học của mình. Các bạn xách người đến trường nhưng vẫn không hiểu “Tôi là ai, đây là đâu”. Đó là vì các bạn không hiểu bố mẹ đã phải lăn lộn như thế nào ngoài xã hội trong khi các bạn đi tụ tập trà sữa, xem phim. Những khoản tiền đáng ra là để các bạn ăn học lại bị đốt vào những thứ vô bổ. Không ít bạn nam tôi biết còn xin tiền bố mẹ để hẹn hò, tặng quà cho bạn gái. Thậm chí nhiều sinh viên của các trường đại học hàng đầu như NEU, FTU, HUST,... vẫn hồn nhiên trả lời bạn học trường này vì bố mẹ bảo dễ kiếm việc. Tuổi trẻ như vậy liệu có đáng không?
Trường học chỉ là nơi để các bạn khám phá bản thân, giáo viên chỉ là người hướng dẫn các bạn đến với tri thức, trung tâm chỉ là công cụ cho quá trình học của bạn. Tư tưởng đậu đại học top đầu, học một ngành nghề hot, học giỏi để có tương lai tươi sáng đã lỗi thời rồi bạn ơi! Học chán quá, không vào thì kiếm cái nghề mà theo. Muốn làm kinh tế nhưng bố mẹ kêu học Y thì cứ theo đuổi ngành mình muốn đi! Thắng làm vua, thua làm giặc. Có đến 8 loại hình trí thông minh, bạn dù sao cũng sở hữu ít nhất 2 cái. Nếu bạn có năng lực và đam mê thì tội gì không theo đến cùng. Học đâu chỉ gói gọn trong trường lớp, nó là quá trình diễn ra cả đời người.
-------
Kết: Điểm số và trường lớp chưa bao giờ là thước đo để định nghĩa giá trị của bạn. Hãy tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình!