Giỏ hàng

REVIEW "Em sẽ đến cùng với cơn mưa": Câu Chuyện Ý Nghĩa Về Tình Yêu Thương

Em sẽ quay trở lại vào mùa mưa năm sau để xem hai cha con sống như thế nào. Khi mùa mưa kết thúc, em sẽ lại đi vì không chịu được nắng.

Thật hiếm có cuốn sách nào có khiến tôi ngồi ngầu nghiến nó trong nhiều giờ liền mà không thấy chán. Nhưng, “Em sẽ đến cùng cơn mưa” của Ichikawa Takuji lại là một ngoại lệ. Nó chỉ đơn giản là một cuốn tiểu thuyết. Nó chỉ đơn thuần kể lại một cuộc tình vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Ấy thế mà, nó khiến tôi thực sự muốn bật khóc thật lớn để giải tỏa hết những cảm xúc kì lạ khó gọi tên xuất hiện trong lòng… “Em sẽ đến cùng cơn mưa” xoay quanh cuộc sống của nhân vật chính là Takumi. Khi người vợ Mio đột ngột qua đời, anh phải chật vật lo việc mưu sinh lẫn việc chăm sóc cho đứa con Yuji nhỏ bé vừa tròn 6 tuổi của mình.

Yếu đuối, vụng về lắm bệnh tật nhưng Takumi vẫn luôn nỗ lực nuôi dưỡng Yuji bằng tình thương của người cha. Tuy luôn cảm nhận được tình yêu thương kia nhưng kia nhưng Yuji vẫn luôn tự trách mình là nguyên nhân khiến người mẹ Mio qua đời. Nhận thấy điều ấy, Takumi đã luôn bên cạnh an ủi đứa con của mình. Anh nói rằng: ở nơi tinh cầu Lưu Trữ xa xôi kia, mẹ Mio vẫn luôn dõi theo và yêu thương con hết lòng. Hiện lên qua từng trang sách là hình ảnh của một người đàn ông hờ hững với cuộc sống và thế giới xung quanh, lúc nào cũng mệt mỏi, chán chường. Nhưng, điểm sáng của nhân vật ấy chính là tình yêu thương vô bờ với đứa con và người vợ yêu quý của mình. Tình yêu gia đình ấy khiến cho anh từ một con người yếu đuối trở nên mạnh mẽ hơn, can đảm hơn. Nó khiến cho một con người hờ hững với mọi thứ trở nên biết quan tâm và thấu hiểu hơn. Đọc cuốn sách này, tại điểm dừng đó- lời an ủi của người cha với đứa con thân yêu của mình, tôi bỗng chốc nhận ra rằng hai tiếng “gia đình” tuy nhỏ bé thôi nhưng lại kỳ diệu đến vậy…

Điều thu hút tôi nhất ở tác phẩm này chính là lời hứa của Mio trước khi mất. Đó là: “Em sẽ quay trở lại vào mùa mưa năm sau để xem hai cha con sống như thế nào. Khi mùa mưa kết thúc, em sẽ lại đi vì không chịu được nắng”. Câu nói ấy vẫn luôn khiến Takumi canh cánh mãi trong lòng. Tình yêu cùng nỗi nhớ vẫn luôn mong chờ Mio, nhưng lý trí lại không thể ngừng tuyệt vọng. Liệu rằng Mio có thực sự trở về không?

Ichikawa đã khéo léo dẫn dắt cảm xúc của người đọc đi vào thế giới do ông tạo ra, thôi thúc họ tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi ấy. Lật tiếp những trang sách, đọc tiếp những câu văn, bạn sẽ ngỡ như đã tìm thấy cái kết đẹp cho cuộc tình của Mio và Takumi. Vào một ngày mưa của tháng 6, Mio đã giữ đúng lời hứa. Cô đã thật sự trở về, nhưng chỉ trong sáu tuần mà thôi. Sáu tuần dường như quá ngắn ngủi nhưng cũng đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Trong 6 tuần ấy, Mio đã mang lại sự sống, thổi ngọn gió xuân vào cuộc sống bình lặng của hai cha con, thắp lên ngọn lửa ấm áp của hạnh phúc gia đình.

Hình ảnh gia đình hạnh phúc ấy cứ ám ảnh tôi mãi, khiến tôi cứ ngỡ rằng câu chuyện đã kết thúc ở đây. Nhưng khi nhìn lại những trang sách còn chưa đọc trên tay, tôi bỗng nhận ra: mình đã nhầm. Trong đầu tôi lúc ấy hiện lên vô vàn câu hỏi, những suy nghĩ ấy buộc tôi phải đọc tiếp để tìm được câu trả lời. Thì ra, không phải Mio quay trở về, mà bằng một phép màu nào đó đã đưa Mio của tuổi 21 đến tương lai để gặp những chàng trai của cuộc đời mình. Dù biết trước tương lai sẽ phải ra đi ở tuổi 29 nếu đến với Takumi nhưng cô vẫn kiên quyết với sự lựa chọn của mình. Dù biết trước số phận nghiệt ngã nhưng vì gia đình, Mio không hối hận. Sự lựa chọn ấy càng cho ta thấy rõ hơn sức mạnh của hạnh phúc gia đình. Nó khiến ta trở nên tốt đẹp hơn, hoàn hảo hơn. Nó cho ta niềm tin, ý chí để vượt qua bao khó khăn, thử thách mà cuộc sống mang đến…

Nói thật, tình cảm gia đình hạnh phúc trong câu chuyện này luôn khiến tôi có cảm giác không thực, bởi nó là giấc mơ mà tôi luôn muốn có, là niềm khao khát lớn nhất trong cuộc đời mà tôi chẳng bao giờ chạm tay tới được. Dịu dàng, biết quan tâm và luôn sẵn sàng hi sinh vì gia đình,... Hình tượng người mẹ ấy luôn nằm trong giấc mơ hằng đêm của tôi...Nó khiến cho tôi thắc mắc rằng câu chuyện như vậy liệu có thật sự tồn tại hay không? Nhưng, trong bỗng chốc tôi nhận ra rằng, cho dù câu chuyện ấy không tồn tại thật đi nữa thì nó vẫn sẽ khiến ta nhận ra những điều thật ý nghĩa, vẫn khiến ta thêm trân trọng những giá trị tốt đẹp. Đọc một lần, tôi lại muốn đọc lại lần nữa. Không biết câu chuyện này có thật sự hay đến vậy không mà nó lại hấp dẫn tôi đến thế?

Để nói về tác giả “Ichikawa Takuji”, ông là một nhà văn tài năng với nhiều tác phẩm nổi tiếng, được mệnh danh là “người viết nên nỗi buồn”. Ông luôn giữ cho mình một phong cách sáng tác đặc biệt: giữa những chuyện tình đẹp luôn là một nỗi bất hạnh, giữa những câu chuyện giản đơn đời thường luôn mang sự kì ảo lạ thường. Ông không tạo ra những mạch truyện cao trào hay những cảm xúc mãnh liệt, mà lúc nào đó nó cũng mang một nỗi buồn man mác tựa như cơn mưa phùn đến rồi đi. Và, khi tạnh hẳn, ta mới kịp nhận ra hai khóe mắt đã nhòe đi vì nước mắt.

Cuốn sách này không đặc biệt dành cho ai cả, nó được viết dành cho tất cả mọi người. Qua tác phẩm nghệ thuật này, mọi người sẽ trân trọng hơn những tình thương yêu mà họ có. Không phải vật chất hay của cải, chỉ có tình thương yêu mới chữa lành được những nước mắt và đau thương. Và, khi ngoài kia, cuộc sống khiến họ mệt nhoài thì gia đình chính là giấc mộng ấm áp và đẹp đẽ nhất mà họ muốn trở về..

Nội dung: Quỳnh Anh - Bila Team

 

Thật hiếm có cuốn sách nào có khiến tôi ngồi ngầu nghiến nó trong nhiều giờ liền mà không thấy chán. Nhưng, “Em sẽ đến cùng cơn mưa” của Ichikawa Takuji lại là một ngoại lệ. Nó chỉ đơn giản là một cuốn tiểu thuyết.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top