Giỏ hàng

REVIEW ''Chiếc lá cuối cùng'': Nghệ thuật của sự sống…

Nghệ thuật là kết tinh của tài năng, đam mê và nó phải xuất phát từ tình yêu thương. Nghệ thuật chân chính phải đi từ đời sống và phục vụ đời sống của con người. Cao cả hơn hết, nghệ thuật chân chính là nghệ thuật khuyến thiện con người, mang đến niềm tin, hi vọng và sự sống cho con người.

O Hen Ri có lẽ không còn là cái tên xa lạ đối với bạn đọc chúng ta. Ông là nhà văn tài hoa người Mỹ, chuyên viết truyện ngắn. Mỗi câu chuyện của ông là một khám phá mới mẻ về cuộc sống của con người nơi đất Mỹ phồn vinh, đặc biệt là những kiếp đời nghèo khổ bị chôn vùi và che lấp sau ánh hào quang của một đất nước tầm cỡ. Truyện của ông giàu giá trị nhân văn và cũng thấm đẫm giá trị nhân đạo sâu sắc. Chính vì là tiếng nói đồng cảm được cất lên từ một con người thấu hiểu với tấm lòng bao dung, nhân hậu nên các tác phẩm của ông hầu như đều gợi lên được những xúc cảm, những suy nghĩ, trăn trở của độc giả trước cuộc đời, trước nhân sinh. Tên tuổi của ông gắn liền với kiệt tác muôn đời của nghệ thuật "Chiếc lá cuối cùng’’. Tác phẩm là tiếng nói khẳng định giá trị và vẻ đẹp của nghệ thuật chân chính – nghệ thuật vị nhân sinh.

Truyện kể về của sống của ba người họa sĩ nghèo Xiu, Giôn-xi và cụ Bơ-men. Cả ba con người tuy có những hoàn cảnh và cuộc đời khác nhau nhưng ở họ đều có một tình yêu mãnh liệt với nghệ thuật. Nhưng trớ trêu, cô họa sĩ trẻ tội nghiệp Giôn-xi bị mắc bệnh viêm phổi. Ngày qua ngày, Giôn-xi cứ nằm trên giường bệnh và nhìn ngắm những chiếc lá thường xuân đang rụng rơi dần, cô thầm nghĩ, có lẽ, đến khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô cũng sẽ ra đi. Cuối cùng, Giôn-xi phục hồi, cụ Bơ-men qua đời vì bệnh viêm phổi. Truyện kết thúc với một bầu không khí tuy ảm đạm, buồn bã nhưng nó chính là cánh cửa để mở ra một tương lai tươi sáng, đầy hi vọng cho con người.

Truyện đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc, tôi rất yêu mến và kính trọng nhân vật cụ Bơ-men. Tôi nghĩ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, cụ đã thật sự vẽ được một kiệt tác “Chiếc lá cuối cùng’’. Vào cái đêm mưa bão dữ dội ấy, khi chiếc lá cuối cùng đã rơi xuống mang theo niềm hi vọng, ước mơ và thanh xuân của một cô gái trẻ. Thì cụ Bơ-men đã ở đấy. Cụ đã vẽ lại chiếc lá thường xuân cuối cùng trên tường đối diện phòng của Giôn-xi. Vì đứng ngoài trời quá lâu nên cụ bị viêm phổi và sáng hôm sau cụ qua đời. Tuy vậy cụ đã để cho đời một tác phẩm vĩnh hằng, một kiệt tác bất tử và quan trọng hơn cụ đã giúp cho người đọc thấy được thế nào là nghệ thuật chân chính. Chiếc lá cụ vẽ được xem là kiệt tác bởi lẽ nó được cụ vẽ không chỉ bằng những sắc màu giản đơn mà nó được tạo nên từ lòng yêu thương con người, từ tấm lòng nhân ái, vị tha. Nó được vẽ dưới hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt, bằng đam mê và cả mạng sống của cụ Bơ-men. Không những vậy, chiếc lá còn rất giống thật, đến con mắt nhà nghề như Giôn-xi và Xiu cũng không thể nhận ra được. Và quan trọng hơn hết, chiếc lá đã mang lại sự sống cho Giôn-xi, nó đã cứu rỗi cô họa sĩ khỏi sự tăm tối, tuyệt vọng. Nhưng phải chăng cái giá mà cụ Bơ-men đã trả cho một kiệt tác là quá mắc?

Hành động của cụ Bơ-men là hồi chuông thức tỉnh lòng trắc ẩn của con người. Bên cạnh đó, kiệt tác của cụ đã trở thành biểu tượng cho nghệ thuật chân chính – nghệ thuật vị nhân sinh. Nghệ thuật là kết tinh của tài năng, đam mê và nó phải xuất phát từ tình yêu thương. Nghệ thuật chân chính phải đi từ đời sống và phục vụ đời sống của con người. Cao cả hơn hết, nghệ thuật chân chính là nghệ thuật khuyến thiện con người, mang đến niềm tin, hi vọng và sự sống cho con người.

Nội dung: Huyền My - Bila Team
Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top