Giỏ hàng

REVIEW "Chú bé mang Pyjama sọc”: Tình Bạn - Hai Trái Tim Chân Thành

Tình bạn là một thứ quý giá. Nó lãng mạn nhưng không phải tình yêu, nó lãng mạn theo một điều rất đặc biệt. Tình bạn cũng không hề có khoảng cách, nếu có khoảng cách thì đơn giản là ta không thể vượt qua những điều để có được tình bạn đó mà thôi. Tình bạn cũng không phải nghiễm nhiên mà có, và cũng không thể chỉ có đến từ một phía. Tình bạn chỉ hoàn hảo khi những trái tim chân thành đến với nhau như Bruno và Shmuel vậy.

Một quyển sách nói về chiến tranh, nhưng không có sự xuất hiện của máu và nước mắt, không bom đạn, và cũng không miêu tả cái chết, nói về sự tàn bạo khốc liệt giữa người với người một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất đỗi chua cay. Đó là “Chú bé mang Pyjama sọc”.

Những khổ đau do chiến tranh gây ra vẫn thường được viết qua tiếng khóc dai dẳng của cả một thế hệ, qua những mất mát giằng xé vụn nát con người, qua xác chết chất đầy cho máu chảy thành sông… Chúng khiến chúng ta run rẩy vì kinh sợ mỗi khi nghĩ đến. Nhưng gạt đi những thứ đó, John Boyne đã thả vào cuộc thế chiến tàn độc một tâm hồn ngây thơ hay nói đúng hơn, ông để sự vô tư, trong sáng của cậu bé Bruno đưa lối nhìn một góc đầy hãi hùng của thế chiến thứ II: Trại tập trung Auschwitz, trại tập trung lớn nhất của Đức Quốc Xã được đặt tại Ba Lan, cũng là lò giết người hàng loạt giết 90% số người Do Thái của hầu hết các nước Châu Âu vào những năm 40.

Cuốn sách mang đến cho người đọc thấy được sự khắc nghiệt, tàn bạo của chiến tranh. Chúng ta thấy được cái có thể coi là bản án dành cho những người Do Thái. Một nỗi bất công đến bàng hoàng, một kí ức khó thể nào xóa đi trong toàn nhân loại nhất là chính trong những con người Do Thái. Họ cũng là con người mà, sao con người lại đối xử với con người như vậy…

Mỗi sự hội ngộ trong cuộc sống này cũng có lẽ chính là một duyên số nào đó đến với họ. Cuộc gặp gỡ giữa Bruno và Shmel cũng vậy. Một cuộc gặp gỡ đặc biệt .Đặc biệt ở thời điểm, ở địa điểm và cũng bởi chính con người họ. Từ việc mà Bruno theo gia đình chuyển từ thành phố Berlin đến một nơi gọi là Ao Tuýt theo yêu cầu công việc của cha cậu là tiền đề để có được cuộc gặp gỡ đó. Hai đứa trẻ, chúng không biết thế nào là phân biệt chủng tộc Do Thái. Chúng không thể nào biết mình đang ở đâu và cũng không hề biết cái chết đang cận kề trước mắt. Tình bạn đó trong sáng như một tờ giấy trắng, Bruno và Shmuel đã trở thành bạn thân nhất đời nhau. Hàng rào kẽm gai ấy có thể ngăn cách hai thế giới, nhưng không bao giờ có thể ngăn cách những trái tim chân thành và hồn nhiên của những đứa trẻ.

Tôi có thể khẳng định rằng tình bạn này có lẽ là một trong nhưng tình bạn đẹp đẽ nhất mà tôi từng biết đến. Nó đem cho tôi ấn tượng sâu sắc, và có những xúc cảm chân thật. Khi chứng kiến câu chuyện về hai đứa trẻ tôi càng thêm trân trọng những tình bạn mà tôi đang có. “Tôi” và “Bạn” cũng như Bruno và Shmuel. Cuộc xuất hiện của mỗi người bạn tốt trong cuộc đời ta , ta nên chân trọng chúng. Hãy cùng nhau trải qua những điều tốt đẹp nhất khi có thể.

Theo tôi cái lần cuối Bruno gặp Shmuel dù có đau đến nhói lòng, có bi thương xót xa nhưng cũng thật đẹp… Lần đó, Bruno mặc bộ pyjama sọc mà Bruno đã luôn miệng nhắc người bạn đem đến và chui vào bên trong hàng rào để giúp Shmuel tìm cha của cậu, người đã mất tích trong trại. Nhưng cả hai không thể tìm được ông. Và rồi họ bị buộc đi theo một nhóm người. Không ai trong số hai đứa trẻ biết mình đang đi đâu. Họ bị đưa vào một buồng hơi ngạt sau đó, mà Bruno nghĩ rằng chúng sẽ đợi ở đó đến khi hết mưa. “Rồi sau đó, căn phòng trở nên rất tối và không hiểu vì sao, bất chấp những lộn xộn diễn ra sau đó, Bruno nhận ra mình vẫn đang nắm tay Shmuel và không gì trên đời có thể thuyết phục cậu rời bàn tay đó ra.”

Mọi sự suy đoán về cái kết dường như mất hết, nó khiến tôi rất bất ngờ và rồi để lại trong tôi một nỗi khắc khoải về những số phận, về tình bạn tươi sáng đó.

Mọi thứ dần lắng đọng bởi câu nói cuối cùng của Bruno: “Cậu là bạn thân nhất của tớ, Shmuel ạ”

Một cái kết tuy buồn nhưng để lại trong lòng tôi về một tình bạn đẹp, trong sáng.Chúng ta có thể thấy được nhiều điều qua câu chuyện đẹp này. Cảm ơn John Boyne đã xây dựng nên một câu chuyện đầy nhân văn và sâu sắc.

Tình bạn là một thứ quý giá. Nó lãng mạn nhưng không phải tình yêu, nó lãng mạn theo một điều rất đặc biệt. Tình bạn cũng không hề có khoảng cách, nếu có khoảng cách thì đơn giản là ta không thể vượt qua những điều để có được tình bạn đó mà thôi. Tình bạn cũng không phải nghiễm nhiên mà có, và cũng không thể chỉ có đến từ một phía. Tình bạn chỉ hoàn hảo khi những trái tim chân thành đến với nhau như Bruno và Shmuel vậy.

Đồng hành với nỗi kinh dị của chiến tranh là sự xuất hiện bởi một tình bạn thiêng liêng. Đó là một câu chuyện về tình bạn đẹp giữa Bruno và Shmuel. Tình bạn đó trong sáng, hồn nhiên biết bao để rồi để lại một nỗi buồn vô hình, cảm giác xúc động trong lòng tôi. Hãy đọc và cảm nhận về tình bạn giữa hai con người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm ấy...

Nội dung: Đức Minh - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top