Giỏ hàng

REVIEW “Dù con sống thế nào, mẹ cũng luôn ủng hộ”: Dù Con Không Thấy Mẹ Nhưng Mẹ Vẫn Luôn Ủng Hộ Con...

Chính mẹ đã làm khoảng cách giữa mẹ và con ngày càng xa thêm. Và đó là lý do, mẹ và con không còn có thể nói chuyện với nhau thẳng thắn như xưa nữa. Mẹ phải tìm tới những lá thư, để tỏ bày, để tâm sự, để cho con biết rằng dù con có đang ở nơi đâu, dù con không nhìn thấy mẹ đi chăng nữa thì mẹ vẫn rất yêu và luôn ủng hộ con.

Khi bạn cảm thấy lạc lõng giữa tuổi trẻ vô bến bờ…

Khi bạn cảm thấy cô đơn vì không thấy bóng ai bên cạnh…

Khi bạn cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt và không còn có ý nghĩa…

...thì đừng quên rằng, vẫn còn những người đang âm thầm ủng hộ bạn, động viên bạn, dõi theo bạn… giống như cách mà người mẹ trong tập tản văn “Dù con sống thế nào, mẹ cũng luôn ủng hộ” đã làm vậy!

---

“Dù con sống thế nào, mẹ cũng luôn ủng hộ” là cuốn sách tổng hợp lại những lá thư mà chính tác giả - nhà văn Gong Ji Young viết vào mỗi thứ Ba hàng tuần để gửi tới cô con gái Uy Nyung của mình. Mỗi lá thư đều có mở đầu là tiếng gọi trìu mến “Uy Nyung à” và kết thúc bằng một lời chúc đầy tình cảm “Chúc con một ngày tốt lành”. Từng câu chữ trong mỗi lá thư ấy đều ẩn chứa nhiều nỗi niềm của người mẹ - một nhà văn luôn dằn vặt vì không thể dành nhiều thời gian cho con và không thể đối thoại trực tiếp với con gái mình. Điều này khiến cuốn sách có nhuốm chút trầm buồn, nhẹ nhàng và cô đơn như tâm trạng của chính tác giả vậy.

Tập tản văn này gói ghém rất nhiều tâm tư của người mẹ gửi tới con gái, trong đó có cả những lời khuyên, những lời thủ thỉ tâm tình về cuộc sống, những câu trả lời cho bao khúc mắc trong lòng cô con gái đang độ đôi mươi chưa hiểu hết được lẽ đời… Mỗi lá thư như một lời giải đáp cho cô con gái nhỏ của tác giả, cũng là một ngọn đèn soi lối cho mỗi chúng ta để tìm thấy con đường sống của chính mình vậy.

Đó là sự thủ thỉ về tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình, về cách đối nhân xử thế, về phong cách sống… Lời thủ thỉ như một bài học triết lý nhưng không hề khô khan. Nó đi vào tâm trí của Uy Nyung cũng như chính chúng ta một cách nhẹ nhàng, trong trẻo nhất. Nó làm dịu đi những bực tức, nhưng bôn ba xáo trộn trong cuộc sống thực tại, để ta tự trải lòng mình, tự suy ngẫm về cuộc sống, tự nhận thấy những giá trị sâu sắc của đời người.

Đọc toàn bộ tập tản văn này, đôi khi ta cảm thấy được sự lạnh nhạt của người con gái đối với mẹ mình - một nhà văn quá bận bịu với bản thảo dài lê thê mà không có nhiều thời gian để dành cho con cái. Sự lạnh nhạt ấy thể hiện qua những cuộc cãi vã với mẹ về đôi ba thứ lặt vặt lẻ tẻ, từ những tâm sự về trường lớp ngày một ít đi, từ những lần chỉ để tâm tới cảm xúc hỗn loạn của bản thân mình mà không ngó ngàng gì tới mẹ… Còn người mẹ, cũng bất lực, cũng dằn vặt. Bởi sự thực thì đúng là mẹ đã không có nhiều thời gian ở bên con như trước nữa, mẹ bị cuốn đi theo dòng chảy cuộc đời. Chính mẹ đã làm khoảng cách giữa mẹ và con ngày càng xa thêm. Và đó là lý do, mẹ và con không còn có thể nói chuyện với nhau thẳng thắn như xưa nữa. Mẹ phải tìm tới những lá thư, để tỏ bày, để tâm sự, để cho con biết rằng dù con có đang ở nơi đâu, dù con không nhìn thấy mẹ đi chăng nữa thì mẹ vẫn rất yêu và luôn ủng hộ con.

“Dù con sống thế nào, mẹ cũng luôn ủng hộ”. Câu nói ấy hẳn đã tiếp cho Uy Nyung bao nhiêu sức mạnh để bước tiếp trên con đường của tuổi trẻ, của sự khám phá và khẳng định bản thân. Những lá thư đã khiến con hiểu mẹ hơn và mẹ cũng hiểu con hơn rất nhiều. Ta cảm nhận được rằng Gong Ji Young kể cho con nghe mọi sự kiện nhỏ nhặt trong cuộc sống của mình, kể cả việc bà muốn đi bơi nhưng hồ bơi đóng cửa hay việc bà đã mua cuốn sách nào ở tiệm sách nhỏ gần ga tàu hỏa… và bà cũng mong rằng con gái mình cũng có thể kể cho mình nghe về cuộc sống của nó y như vậy. Chắc hẳn, Uy Nyung sẽ thấy rất vui, rất hạnh phúc vì nhận ra rằng, vẫn còn mẹ đang dõi theo mình trên hành trình dài phía trước. Và, Uy Nyung à, chị không hề đơn độc đâu!

Cuốn sách kết lại rất ý nghĩa với tâm sự từ cô con gái của tác giả “May mắn quá! Thật sự là rất may”. Cô đã nhận ra được sự ủng hộ từ sâu thẳm trong trái tim người mẹ. Và rồi, cô nói: “Dù con có hết lần này đến lần khác chịu tổn thương, loay hoay rồi thất bại, nhưng con biết Mẹ mãi luôn ủng hộ con. Nên con không sợ gì hết.” Một câu chuyện quá đẹp về tình mẫu tử, khiến ta thực sự muốn được vỡ òa vì hạnh phúc.

Sâu lắng và đong đầy cảm xúc, giống như mùa thu vậy, ngoài hiên lá vàng rơi, gió hiu hiu thổi mát rượi, khiến tâm hồn ta thanh mát trong bộn bề và bức bối của cái nắng mùa hạ. Vậy còn bạn, bạn còn điều gì chưa dám thổ lộ? Bạn có nghĩ rằng, một lá thư sẽ giúp bạn truyền cảm xúc của bản thân tới cho người ấy? Tại sao không?


Nội dung: Phương Anh - Bila Team


Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top